Thanh – 9

Tôi phải nghi ngờ về mình nhiều hơn mới phải. Một con người trải qua ngần ấy chuyện mà vẫn không hề có một cảm giác gì, đúng là một điều hết sức kỳ quặc. Có phải chăng tôi vốn dĩ đã không phải là một con người bình thường?

Tôi cần phải xem xét lại những việc mình làm trong thời gian qua, một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng không thể gọi là ngắn được. Tôi chỉ cảm thấy khoái lạc khi đang đắm chìm trong đó, còn những lúc khác, tôi lại cảm thấy mệt mỏi hơn là sung sướng. Vậy thì có phải chăng tôi đang cố dối lừa bản thân mình vì một điều gì đó? Thật ra con người thật của tôi là như thế nào? Tôi có phải là đàn ông không? Hàng loạt những câu hỏi đó cứ luôn luôn quay cuồng trong dầu tôi là tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Có lẽ tôi nên tìm kiếm câu trả lời thật sự của mình thì hơn.

Tôi đã tìm đến một vị bác sĩ già, ông ấy là bạn thân của cha tôi, đã từng đến nhà tôi vài lần, nhưng vì gia đình tôi ở tỉnh còn ông ta lại ở thành phố nên họ gặp nhau không nhiều cho lắm. Tuy nhiên, ông rất quý gia đình tôi nên tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Ông là một ông bác sĩ lâu năm, là một bác sĩ thần kinh và tâm lý kỳ khôi. Kể về những thành tích của ông thì có thể kể hoài không xuể, cho nên không có việc gì phải nghi ngờ về trình độ của ông cả. Ông cũng là một người rất tâm lý và kín miệng, vì đó là nghề của ông ấy, cho nên tôi cũng cảm thấy yên tâm phần nào khi nhờ vả ông ta.

Vì là bạn thân của cha tôi, ông cũng coi tôi như bạn thân của ông vậy. Khi biết được rằng tôi có một chút vấn đề, ông đã sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn mà tôi biết với thời gian đó ông có thể làm được nhiều việc khác.

“Giờ thì hãy nói cho ta biết vấn đề của cháu đi nào”, ông vào đề sau khi chào hỏi xong xuôi. Giọng điệu của ông y hệt như trong mấy quyển tiểu thuyết thời kỳ xa xưa nào đó. Ở thời điểm này mà nói những lời lẽ như vậy có lẽ không được bình thường, nhưng cái mà ông đang làm nó đã vốn không được bình thường rồi. Có lẽ vì tiếp xúc nhiều con người không được bình thường như vậy nên dần ông cũng bị nhiễm cái sự không bình thường đó vào trong mình.

“Cháu gặp một chút vấn đề. Cháu cũng không biết phải nói ra như thế nào nữa.”

“Cứ nói ra đi con trai của ta, con biết ta làm nghề mà, ta sẽ hiểu những điều mà con sẽ sắp nói ra.” – Giọng điệu đầy chất tiểu thuyết âm ấm ấy lại vang lên, hệt như đang ở trong những câu truyện thần thoại ấy thực sự vậy.

“Có một chút gì đó. Nhưng là một cảm giác. Cảm thấy không có hứng thú.”

“Không hề có hứng thú? Về chuyện gì?”

“Đàn bà. Con gái.”

“Ta hiểu rồi, vậy cháu đã làm những chuyện gì rồi?”

“Mọi chuyện.”

“Bao lâu rồi?”

“Kéo dài khoảng sáu tháng, rồi dứt hẳn.”

“Tần suất thế nào?”

“Mỗi ngày, cũng thường xuyên ít hơn đôi chút.”

“Rồi sau đó thì thế nào?”

“Hoàn toàn trống rỗng. Cháu cảm thấy như có một thứ gì đó. Như là đang rơi vào một cái hố sâu không hề có đáy, cứ rơi mãi, rơi mãi, không tiếp đất mà cũng chẳng biết mình đã rơi hay chưa. Nó như một thứ gì đó, không hề tồn tại mà cũng không hề biến mất.” – Tôi đáp lại ông với giọng điệu cũng đầy chất tiểu thuyết không kém. Dù sao gì cũng nên làm thứ mà người ta thích khi mình cần họ thì sẽ dễ đạt được mục đích hơn, một người bạn đã từng khuyên bảo tôi như vậy, và lúc này thì nó không hề thừa thải một chút nào.

“Ta hiểu rồi. Hãy nghe đây, cháu của ta. Trường hợp của cháu không phải ít. Nhưng một người đã trải qua biết bao nhiêu đêm chăn gối cùng với hàng ngàn người như cháu thì ta mới gặp lần đầu. Bởi vậy ta cũng không biết vấn đề của cháu có nghiêm trọng hay không. Đáng lẽ ra cháu không nên làm như thế mà phải đến tìm ta sớm hơn, bây giờ thì rất khó để giải quyết. Thuốc men chỉ trị được da thịt, không thể trị được cái đầu. Ta sẽ giữ kín chuyện này cho cháu, còn bây giờ cháu hãy làm theo những lời khuyên của ta, ít ra sẽ biết được vấn đề của cháu chính xác là gì.”

Tôi không còn nhớ rõ đã nói những chuyện gì với ông ấy và ông ấy đã trả lời những gì với tôi nữa. Tôi chỉ nhớ mông lung rằng hình như ông ấy bảo tôi phải thử với những gì mà mình đang cảm thấy rắc rối. Và còn phải gặp những người như thế nữa.

Vậy là tôi thử theo những lời ông ta nói. Việc làm đầu tiên và cũng có thể xem như táo bạo đó là tôi đã tham gia vào một cuộc thi hóa trang của trường. Trường này trước giờ vẫn có cái truyền thống mà tôi không biết có từ lúc nào và ai đã nghĩ ra nó, đó là những đứa con trai thì hóa trang thành gái và ngược lại, những đứa con gái thì lại cố tình làm con trai. Rồi lại ra sân khấu đi đi lại lại y như trình diễn thời trang hay thi hoa hậu để xem đứa nào đẹp trai hơn và thằng nào xinh gái hơn. Tôi đã ghi danh tham gia ngay, cả lớp cũng không ai phản đối vì bọn họ thấy tôi nếu giả gái cũng có thể thắng nỗi những đối thủ khác, nhưng cái mà họ muốn nhất chỉ là để được nhìn và được cười rất thoải mái và khả ố những tiết mục điên rồ đó.

Họ chuẩn bị cho tôi một bộ trang phục hoàn toàn của con gái. Đó là một bộ đầm dạ hội màu đỏ chói. Phía trên để lộ một bên vai, còn phía dưới thì khoét sâu đến táo bạo, tưởng chừng như nó đã vượt quá giới hạn, nhưng không hiểu sao những nhà thiết kế thiên tài đó lại có thể đong đo chính xác đến như vậy. Họ xẻ một đường từ chân lên đến tận háng, vừa để lộ hết cặp đùi nhưng sẽ không bao giờ lộ thêm một chút gì nữa. Cái sự khép hờ như vậy làm cho sự thu hút của nó ngày một mạnh bạo hơn, khiêu gợi hơn. Một khi nhìn vào đó thì ai ai cũng sẽ chỉ nhìn vào cái chân đang thò ra đó, và cố nhìn lên phía trên mặc dù chẳng bao giờ thấy được một điều gì ở đó. Tôi phải cạo lông chân, lông nách và nhiều thứ khác để cho nó trông giống như thật. Thân thể tôi vốn đã gầy yếu, cho nên vóc dáng của tôi lại càng phù hợp hơn. Đúng là một sự lựa chọn hoàn hảo.

Ngày lễ cũng đã đến, và cuối cùng cũng đến phần biểu diễn thời trang đảo lộn đó. Tôi khoát vào người bộ đầm mềm mại màu đỏ đó. Những chi tiết đều vừa khít, không rộng cũng không quá chật đã đem đến cho tôi một cảm giác vô cùng thoải mái. Nó mịn màng, mát dịu và có một chút gì đó khó tả. Chưa bao giờ tôi có một cảm giác dễ chịu như bây giờ. Dưới chân tôi là đôi guốc cao gót, làm tôn lên đôi chân mảnh dẻ trắng trẻo vô cùng khiêu gợi của tôi. Họ đánh phấn, kẻ lông mài, thoa son, đội tóc giả. Nhìn mình trong gương, tôi đã ngây ra trong giây lát. Trong gương là một người con gái, một người con gái hoàn hảo từ đầu tới chân, cô gái đó đang nhìn chằm chằm vào tôi. Cho dù tôi làm gì, nhìn ở đâu, hễ tôi nhìn vào cô ấy, dù là nhìn trộm thì cô ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi không hề chớp mắt. Người con gái đó chính là tôi, tôi chính là người con gái đó. Ước gì tôi có thể như thế này mãi mãi.

Giờ biểu diễn cũng đã đến. Những người mẫu lần lượt bước ra, ai cũng dạo một vòng, cố khoe dáng thật đẹp để lấy điểm ở khán giả là hàng nghìn người đang ở phía dưới. Đến lượt tôi bước ra, tôi cảm thấy run run, hai chân tôi mềm nhũng và cứ rung lên liên hồi. Chưa bao giờ tôi làm một việc như thế này. Những con người khác, hóa trang như vậy vì để mua vui, còn tôi lại hoàn toàn khác. Nó giống như một điều gì đó, một bài kiểm tra hay một trận đấu mà nếu tôi không thắng, có thể tôi sẽ phải rơi vào vực sâu không đáy mà tôi đang đứng trước nó.

Hai chân tôi bắt đầu cất những bước đầu tiên. Ánh đèn sân khấu đang ngày một hiện ra, đồng nghĩ với việc tôi cũng đang dần hiện ra trên sân khấu. Tôi bước đi một cách chậm rãi, yểu điệu như những cô người mẫu trong các chương trình thời trang mà tôi thấy trên truyền hình. Không hiểu sao, những bước đi ấy lại làm cho tôi thoải mái đến lạ thường, tựa như đó là một điều gì đó vốn đã thuộc về tôi từ trước vậy, những bước đi ấy, nó quen thuộc và dễ chịu vô cùng. Một tiếng “ồ” phát ra từ bên dưới khán đài. Tôi cảm thấy tự tin hẳn lên. Và trong phút chốc, tôi đã không còn là chính mình nữa.

Mọi người đã kể lại với nhau. Đó là một cô gái, một cô gái vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Cô gái bước đi trên sân khấu, trông như một siêu mẫu nổi tiếng đang khoe những đường nét trên cơ thể của mình. Cô bước đi yểu điệu, cố tình đưa ra cái chân dài thon gọn trắng muốt. Cô uốn người,  cong eo, vẫy tay, đưa mắt. Cô làm đủ mọi động tác duyên dáng và quyến rũ nhất có thể. Cô tươi cười và tự nhiên như thể cô đang được là chính mình. Cô khiến ai nhìn thấy cũng thèm thuồng, cũng muốn chiếm đoạt cái sức sống đang tràng ngập trong cái cơ thể ấy. Cô xinh đẹp, kiêu kỳ, lẳng lơ. Cô là tất cả những thứ vừa tốt vừa xấu mà con người ta có thể nghĩ ra ở một người đàn bà.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình được hạnh phúc như thế.

***

Tôi lại tìm đến ông bác sĩ, kể lại mọi chuyện với ông. Sau một hồi lâu suy tra hỏi và suy nghĩ, ông đã đưa ra kết luận làm cho tôi cảm thấy sững sờ. Ông đã thẳng thừng bảo rằng tôi là một người đồng tính. Trước thông tin đó, tôi đã suýt ngã ra sàn. Làm sao mà một con người có thể không bị kích động trước một thông tin đó được chứ. Nó cũng không khác gì khi biết rằng mịnh bị nhiễm HIV hay mình đã bị ung thư sắp chết, bởi dù thế nào, tôi đã không thể là chính mình được nữa rồi. Tôi hỏi ông có cách nào để giải quyết không. Ông bảo rằng vẫn có cách để trở lại như một người bình thường, nhưng trường hợp của tôi có thể sẽ phức tạp hơn những trường hợp khác, nhưng không phải là không có cách. “Điều quan trọng nhất vẫn là ý chí, con có muốn mình trở thành một người bình thường không? Vì nếu con không muốn điều đó, ta có làm gì cũng không thể thay đổi được ý nghĩ của con cả”.

Tôi trở về và cố tìm kiếm những thứ liên quan đến nó, để cố chứng minh rằng lời lão già bệnh hoạn kia nói là hoàn toàn sai lầm. Nhưng quả thật những thông tin mà tôi tìm được chỉ làm cho những lời nói của ông bác sĩ đó càng thêm vững chắc. Tất cả những biểu hiện của tôi, những suy nghĩ và việc làm của tôi đều hoàn toàn giống với những gì được viết trong đống sách vở đó. Những lý lẽ ấy ngày càng vững chắc bao nhiêu thì nó càng làm cho tôi hụt hẫng bấy nhiêu.

Để có thể xác nhận một cách chính xác những điều đó, tôi đã quyết định tìm đến những người đồng tính thật sự. Chẳng khó khăn gì để có thể tìm thấy một người đồng tính vì họ luôn ở xung quanh tôi, trong lớp học, trong nhà trọ. Có một số rất vui vẻ và sẵn sàng tâm sự khi có một ai đó nói chuyện về chủ đề ấy. Tôi tìm gặp một người trong số đó. Và quả thật điều này lại càng làm cho tôi khó khăn hơn nữa, khi mà những thứ họ nói lại càng làm cho những thứ về tôi đã vững chắc nay lại càng vững chắc hơn. Tôi tìm gặp vài ba người và rất nhiều người nữa, tất cả họ điều khẳng định điều đó. Như vậy thì tôi quả thật là một người đồng tính thật rồi.

Nhưng tôi không thể chấp nhận được điều đó. Tôi vẫn muốn mình trở thành một người bình thường như bao con người bình thường khác. Tôi cần phải thay đổi mọi thứ để có thể trở thành một con người bình thường. Trước hết, tôi cần phải tiếp tục che giấu và cố biến mình thành một con người bình thường như từ trước đến giờ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang