Thanh – 8

Khi tôi tỉnh giấc trở lại, đã hơn sáu tháng trôi qua. Trong sáu tháng vừa dài vừa ngắn ấy, tôi không còn biết một thứ gì ngoài bia rượu và gái rú. Suốt ngày đến đêm, rồi đêm lại tới ngày, chỉ có gái, có rượu, có thuốc lá. Cả ngày lẫn đêm chỉ quanh quẩn như thế. Những tiết học ở trường chỉ là hình thức. Ngồi trên lớp, tôi không thể nghe được bất kỳ những gì mà người ta truyền đạt. Nó hay, nó tốt, nhưng ngặt nỗi đầu óc tôi lại không thể tiếp thu chúng được. Làm sao mà đầu óc của con người ta có thể nghe được thứ gì bên ngoài trong khi cả đêm trước đầy rượu, thuốc và tình dục liên tục chứ. Nếu tôi không ngủ gật trên lớp, thì tôi cũng như một cái xác xơ xác không hồn, chết lặng giữa dòng người qua lại.

Cứ thế, tôi đến lớp cũng chẳng có ích lợi gì. Những buổi đến lớp như thế cứ ít dần, vơi dần rồi đến lúc nào đó tôi không còn đi học nữa, tôi không còn nhớ rõ điều đó đã bắt đầu từ khi nào nữa vì đầu óc tôi đã mù mịt mất rồi. Dần dà, tôi trở thành một con cú đêm thực sự, ngủ ngày và hoạt động về đêm. Thân thể tôi cứ thế mà xơ xác, tàn tạ đến kinh người. Đến khi nhìn lại mình trong gương, tôi chỉ còn hơn một bộ xương khô chút đỉnh.

***

Tôi gặp hắn. Hắn là một tên đầu đường xó chợ. Không phải bẩm sinh tự nhiên mà như vậy. Hắn là con của một gia đình khá giả, nhà của hắn trong nông thôn, cha mẹ không đến nỗi giàu có trong vùng nhưng cũng không hề thiếu thốn bất kỳ một thứ gì. Hắn ăn học tử tế, tuy không giỏi nhưng cũng không đến nỗi. Nhờ vậy mà cha mẹ của hắn hãnh diện lắm vì trong vùng của hắn ít ai được ăn học đến nơi đến chốn.

Khi biết tin hắn đỗ vào đại học, tuy hắn không giỏi nhưng để vào được đại học thì không hề khó khăn gì đối với hắn, lúc đó cha mẹ hắn mừng lắm. Bởi ở quê hắn, cho đến lúc hắn gặp tôi, mới chỉ có một vài người biết đến đại học là gì. Cha mẹ hắn hứa sẽ chu cấp tất cả những gì mà hắn cần, mà cũng phải thôi, bởi hắn là đứa con duy nhất trong gia đình, do đó trước sau gì hắn cũng thừ hưởng cả cái gia tài đó. Vậy là hắn khăn gói lên thành phố, cha mẹ hắn thì ở quê nhà không hề biết gì, cứ gửi tiền lên mỗi khi hắn yêu cầu. Ngay từ khi còn là học sinh, hắn đã không ngoan ngoãn như mọi người nghĩ, nhưng không một ai biết điều đó. Cho nên khi hắn lên đại học, hắn không còn phải giấu giếm điều gì nữa.

Hắn hơn tôi một tuổi, nhưng tôi với hắn vẫn xưng hô với nhau là mày tao và tôi cũng chưa bao giờ coi hắn là bề trên của tôi, hắn cũng thế, cũng không bao giờ nghĩ hắn lớn hơn tôi và tôi là đàn em của hắn. Tuy vậy, hắn già dặn hơn tôi rất nhiều. Chính hắn là người đã chỉ cho tôi những cô gái để tôi làm tình, hắn cũng đã cho tôi rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện xấu xa đó.

Hắn dẫn tôi đến những tụ điểm ăn chơi và phức tạp nhất, giới thiệu cho tôi những cô gái điếm vừa rẻ mà lại tốt nhất. Từ một góc độ nào đó trong cái sự trụy lạc xấu xa đấy, hắn vẫn là một con người tốt theo như tôi nghĩ. Bởi hắn luôn luôn coi tôi là bạn của hắn, hắn luôn giúp đỡ tôi những chuyện ấy một cách rất thật lòng và không hề có ý định xấu xa gì đối với tôi. Hắn bảo những việc như thế không có gì là xấu xa cả, hắn bảo rằng người ngoài nhìn vào thì không thể đánh giá hết được một sự việc, phải là người trong cuộc thì mới có thể hiểu thấu hết mọi vấn đề. Những thứ mà hắn đã nói ấy có phần đúng, nhưng tôi không nghĩ đó là một điều đúng hoàn toàn.

Hắn bảo khi nào hắn ăn chơi chán, hắn sẽ trở về quê tiếp nhận cái gia sản của gia đình hắn và sẽ làm cho nó phát đạt. Tôi biết hắn không hề nói bóc phét, bởi tôi biết rõ rằng hắn thừa sức để tiếp nối sản nghiệp của cha mẹ hắn. Hắn bảo hắn không cần phải học, bởi những thứ đó cũng chẳng có ích gì. Hắn bảo mấy ông ấy chỉ biết nói lý thuyết, chỉ giỏi dụ dỗ dân chúng. Tôi bảo hắn cứ nói năng như thế sẽ có ngày đi tù đấy. Hắn bảo “tao cũng đang muốn vào tù đây”. Tôi không nói thêm nữa vì quả thật, những thứ mà hắn bảo đấy thật sự rất tẻ nhạt, những lý thuyết chán ngắt ấy chỉ làm cho con người ta ngu thêm. Hắn bảo chỉ có đời mới dạy được con người ta trưởng thành, và hắn cũng sẽ dạy cho tôi như thế.

Vậy là hắn bắt đầu dạy cho tôi theo cách của hắn, và chẳng mấy chốc tôi đã thành ra như thế này. Nhưng nói cho cùng, không thể đỗ lỗi cho hắn được. Bởi trước khi gặp hắn, tôi đã như thế rồi. Và thứ mà người ta gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đã đến. Hắn chằng mấy chốc nhận ra tôi cũng chung một xuồng với hắn, và thế là không biết từ bao giờ tôi và hắn đã thường xuyên xuất hiện ở những nơi phức tạp như thế.

Tôi biết hắn rất thích tôi, qua cử chỉ và cách mà hắn đi chơi với tôi, tôi biết hắn đã xem tôi như một người bạn chí cốt rồi. Nhưng tôi thì không như hắn. Bởi trên người tôi chỉ là một lớp vỏ của sự giả dối, nó thật đến nỗi tôi cũng không thể nào nhận ra thì huống chi là hắn. Và hắn cũng không hề biết nguyên nhân đã dẫn tôi đến như thế. Hắn luôn coi tôi là anh em của hắn, chưa khi nào hắn nghi ngờ một chút nào về tôi, vì tôi chưa bao giờ để lộ ra một điều gì cả. Cứ như thế, tôi và hắn cứ như có một giao ước ngầm từ trước, chúng tôi thường gặp nhau ở những nơi ăn chơi mà không hề hẹn ước gì. Khi muốn tìm hắn, tôi cứ đến những nơi ấy là sẽ gặp hắn. Và hắn cũng vậy, lúc hắn tìm tôi thì hắn cũng chỉ cần đến những nơi đó, và lúc đó tôi cũng đang ở những nơi ấy.

Vậy là tôi và hắn cứ gặp nhau như thế mà không hề biết rõ một điều gì về nhau, ngoại trừ một chút thông tin về cái tài sản và cái đầu óc đang bị bụi che mất của hắn. Hắn bảo tôi và hắn chỉ là những người bạn không bình thường với nhau, vì vậy không cần phải biết rõ về nhau làm gì. Đến một lúc nào đó có một ai không muốn tiếp tục những việc này, thì không cần phải gặp mặt nhau làm chi nữa. Hắn bảo mọi thứ chỉ là tạm thời, không có thứ gì là vĩnh viễn cả, tất cả chỉ dẫn đến một sự kết thúc mà thôi. Mọi thứ trên đời, vận động và phát triển hay suy đti, tất cả cũng chỉ chờ cho sự kết thúc đến với nó, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Con người ta, dù giàu có hay nghèo đói thì cũng luôn phải vật lộn với cuộc sống và chờ đợi cái chết đến mà thôi. Hắn bảo khi người ta chết người ta mới hiểu được ý nghĩa của cuộc đời, và hắn chưa chết nên hắn chưa hiểu được nó. Hắn không muốn hiểu nhưng cũng chẳng sợ chết. Hắn chỉ cần làm những gì hắn cần là được, khi nào chán, hắn sẽ làm một con người khác.

Cứ như vậy, sự tha hóa của tôi lớn dần một phần cũng nhờ có sự xuất hiện của hắn, nhưng tôi cũng phải cám hơn hắn, bởi vì hắn đã dạy tôi rất nhiều thứ trên cuộc đời này, nhất là chuyện giường chiếu. Nó khiến tôi có cảm giác mình trở thành một người đàn ông thật sự.

***

Vậy là không cần một tác nhân nào, tôi đã ra khỏi nó một cách rất dễ dàng. Chính tôi cũng không thể hiểu tại sao tôi lại có thể từ bỏ những thứ ấy một cách dễ dàng đến như vậy. Tôi cảm thấy chán nản mọi thứ. Những cô gái từ nóng bỏng đến ngây thơ, từ hoang dại đến khờ khạo, dần dần tôi không còn thấy hứng thú với những thứ đó nữa. Cho dù đó là những cô gái với kinh nghiệm làm tình dày dặn trong người, đã khoe tất cả kinh nghiệm của mình, hay những cô gái thật sự trong trắng, là lần đầu tiên làm cho con người ta sung sướng khi trở thành người đầu tiên phá vỡ sự trong trắng ấy, tất cả đều không còn làm cho tôi hứng thú nữa.

Theo thời gian, tôi không còn cảm giác hưng phấn khi trên giường nữa. Có đôi lúc tôi nghĩ mình trở thành một cỗ máy vô tri vô giác cho những cô gái ấy thì đúng hơn. Sự khoái lạc ở cơ thể tôi đã tách rời với sự khoái lạc trong đầu óc. Tôi bắt đầu với sự trống rỗng vô bờ bến. Rượu không còn làm cho tôi say nữa, tôi cứ thế, cứ uống vào như uống nước lã, không cay, không nồng và không hề có một cảm giác gì. Thuốc lá cũng trở thành không khí, những hơi khói thuốc không còn nồng nặc mà chỉ như không khí mà tôi đang hít vào, không thơm cũng không hôi. Tôi cũng không còn thèm thuốc và rượu nữa. Ở ngoài đường hay trong nhà, tôi cũng không còn biết. Vậy là tôi bỏ hết những thứ ấy dễ dàng đến nỗi như người ta trở bàn tay vậy.

Tôi trở lại cuộc sống như bình thường và thật lạ khi điều đó lại diễn ra không hề khó khăn. Không hiểu như thế nào, tôi lại có thể từ bỏ những thứ đó một cách dễ dàng như vậy. Sáu tháng trôi qua chỉ như một cái chớp mắt, đúng hơn thì nó như một giấc ngủ dài, và tôi đã ngủ trong một chiếc giường đầy khoái lạc, thuốc lá và rượu chè. Tất cả mọi người đều không hay biết những gì đã trải qua đối với tôi trong vòng hơn sáu tháng qua. Cha mẹ tôi không hề biết gì về nhu cầu tiêu xài bất thường của tôi trong thời gian qua. Còn bạn bè thì không hề biết một điều gì vì lớp chúng tôi không phải học chung với nhau, tất cả họ, người nào cũng tưởng tôi học ở một lớp nào đó không phải chung với họ. Tôi không liên lạc gì nhiều với họ nên họ cũng không liên lạc với tôi làm gì.

Tôi trở lại cuộc sống bình thường, không đến những nơi trước đây mà tôi thường hay đến nữa. Tôi không gặp hắn, và hắn đã biết tôi đã không muốn đi tiếp con đường ấy với hắn nữa nên hắn cũng không tìm đến tôi làm gì dù tôi biết hắn có thể tìm thấy tôi một cách rất dễ dàng. Nhưng hắn sẽ không bao giờ tìm tôi vì như hắn đã từng nói, hắn sẽ không tìm tôi khi tôi không muốn tiếp tục và tôi cũng không được tìm hắn khi hắn không muốn tiếp tục nữa. Cho nên, có lẽ hắn cũng sẽ quên tôi như tôi cũng sẽ quên hắn.

***

Nhưng những rắc rối trong đầu tôi lại tiếp tục trở lại. Tuy tôi đã trở lại với cuộc sống bình thường như trước kia, đi học và sinh hoạt như một người bình thường, nhưng những nghi ngờ trong tôi lại trở lại. Làm sao tôi có thể bỏ những thứ trụy lạc ấy một cách nhanh chóng như nháy mắt, làm sao tôi lại mất đi sự hưng phấn trong tình dục. Những thứ đó lại làm cho tôi nghi ngờ về bản thân mình nhiều hơn. Những tấm ảnh, người con trai ngồi phía trước lại làm cho tôi nghi ngờ bản thân mình hơn nữa. Có lẽ bao lâu qua tôi chỉ đang đóng kịch với chính mình. Tôi đang lừa dối bản thân mình rằng mình là một người đàn ông thực thụ. Có lẽ tôi nên đối diện với sự thật thì hơn, rằng tôi không phải là một người bình thường như bao con người khác.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang