Thanh – 2

Khi tôi mười ba tuổi, tôi cảm thấy có điều gì đó thay đổi trong người mình, nhưng tôi không rõ và cũng không thể miêu tả nó hết được. Tôi đã bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, nghĩ về đủ mọi thứ trên đời này. Đầu óc tôi cứ quay cuồng trong những suy nghĩ, từ chuyện trong nhà, chuyện ngoài đường, chuyện phim ảnh, chuyện trên trời dưới đất, đủ thứ chuyện trên đời, không chuyện gì mà tôi không suy nghĩ. Tôi nghĩ đến những thứ đó mọi lúc, mọi nơi, trong lớp học, khi đang nói chuyện, trong bữa ăn, và ngay cả khi ngủ, lúc đó những ý nghĩ trong tôi lại càng dâng lên. Đôi lúc tôi bận bịu làm đầu óc tôi không nhớ đến những chuyện đó, nhưng rồi cũng lại sực nhớ ra và bị nó chiếm mất. Tôi suy nghĩ, tưởng tượng mọi lúc mọi nơi, về đủ thứ trên đời. Nhưng điều tôi suy nghĩ nhiều nhất lại chính là thứ mà con người ta khó nói ra nhất trong đời. Đó là tình dục.

Không biết từ đâu, tôi lại bắt đầu có nhiều suy nghĩ về nó đến như vậy. Mỗi tối khi lên giường ngủ, đó là lúc trong đầu tôi lại hiện lên vô số những hình ảnh do não tôi tưởng tượng ra. Tôi đã tưởng tượng đủ thứ trên đời. Mỗi ngày, tôi đều nghĩ đến chuyện đó. Trong đầu tôi là vô số những hình ảnh giường chiếu với đủ các tình huống mà tôi nghĩ ra nhưng chưa từng thấy ngoài đời thực. Tôi cũng không biết tại sao mình lại có thể suy nghĩ ra những thứ đó trong khi mình chưa bao giờ được chứng kiến đến nó.

Trong đầu tôi, những cử chỉ ân ái mân mê hiện lên từng chút một. Đôi bàn tay vuốt ve khắp cơ thể đứa con gái, những âm thanh rên rỉ. Những cảnh nóng trong những bộ phim được đầu óc tôi thêu dệt thành một cảnh tưởng đầy màu sắc và âm thanh. Tôi tự nghĩ ra tất cả chúng rồi tự thỏa mãn chính mình với trí tưởng tượng đó. Và tôi đã ngủ thiếp đi nữa đêm lúc nào không biết.

Tôi thường tưởng tượng ra có một người con gái, trạc tuổi tuôi, thân hình vừa vặn, hai ngực nhô ra, mặc một chiếc áo sơ mi với một chiếc quần tây đen. Đầu óc tôi không tiến đi xa hơn được vì hàng ngày tôi chỉ được nhìn thấy những đứa con gái mặc đồng phục ở trường. Không biết nguyên do tại sao, tình huống nào mà tôi và người con gái đó ở trong một căn phòng. Đứa con gái đó không hề chống cự, để cho tôi mặc sức vuốt ve, sờ chạm vào thân thể, đụng chạm vào những nơi nhạy cảm nhất của cơ thể. Tôi thường tưởng tượng việc tôi dùng đôi bàn tay của mình vuốt ve lên ngực, lên mông và lên phía trước của người con gái. Sau đó mới thò ta vào bên trong, làm lại những động tác ấy mạnh bạo hơn nữa. Rồi tôi từ từ cới bỏ những lớp vải trên người, đứa con gái đó lại y hệt như những tưởng tượng của tôi, không hề chống cự, trái lại, lại còn cùng tôi phối hợp với những ý nghĩ đó. Tôi tưởng tượng ra đủ tình huống, không chỉ cho tôi, tôi còn tưởng tượng ra cảnh người ta làm tình với nhau y như trong những bộ phim mát mè. Thật là những ý nghĩ xấu xa và tội lỗi. Nhưng những ý nghĩ đó cứ lần lượt tuôn ra trong đầu tôi. Mỗi khi đi ngủ, lúc nào trong đầu tôi cũng hiện ra những hình ảnh đó, và tôi đã cương cứng không biết tự bao giờ.

Không chỉ buổi tối, ngay cả buổi sáng và bất kỳ lúc nào, hễ đầu óc tôi không có thứ gì đó để bận bịu thì nó lại quay cuồng với cái suy nghĩ đen tối ấy. Tôi cố để không nghĩ tới nó, nhưng mọi thứ đều trở nên vô vọng khi tâm trí tôi lại nghĩ về nó không nguôi. Giống như cái việc người ta cố để không tiết ra nước bọt khi nhìn thấy thức ăn, nhưng người ta có làm được đâu. Đó đã là bản năng của tất cả những loài vật rồi. Và tôi nghĩ cái việc tôi nghĩ tới những thứ đó cũng đã là bản năng của con người từ trước đến nay rồi.

Tôi cho nó là bản năng của con người bởi tôi đã phát hiện ra một điều, nó đã giải thích một phần nào cho những thắc mắc của tôi, đó là không chỉ có tôi mà những đứa bạn khác trong lớp cũng như thế. Chúng cũng nghĩ về những cảnh giường chiếu khi đi ngủ, chúng cũng muốn được một lần như thế. Có một hôm tôi tình cờ nghe chúng nói chuyện với nhau, hai thằng con trai xấu tính và học dốt nhất lớp. Chúng kể về chuyện ấy một cách tự nhiên và bình thường đến mức tôi tình cờ nghe thấy cũng phải phát ngại. Làm sao mà con người ta có thể nói ra những thứ đó ngay tại một nơi công cộng được chứ? Nhưng những đứa như bọn chúng thì còn biết gì về lịch sự, còn biết gì về đạo đức nữa khi những câu chữ mà chúng nói ra không có một câu nào mà không kèm theo đó là một vài từ chửi thề tục tĩu.

Một thằng bạn học chung với tôi cũng đã tâm sự với tôi về chuyện này. Nó kể tôi nghe về mọi thứ, và những gì mà nó kể cũng giống hệt như những gì mà tôi đang trải qua. Nó hỏi tôi:

“mày cũng thế không?”

Tôi im lặng khoảng một giây rồi mới trả lời với nó:

“Không”

“Mày có chắc là mày không có không? Tao đã hỏi mấy đứa rồi, đứa nào cũng giống như tao, không lẽ mày không có?”

“Ừ thì lâu lâu cũng có”

Vậy là không chỉ có tôi mà cả những thằng con trai khác cũng có những suy nghĩ đồi bại đó. Tôi không chắc nó có phải là chuyện đồi bại hay không, nhưng đối với tôi lúc này, nó có một phần nào đó là đồi bại khi một đứa trẻ vị thành niên như tôi lại có một suy nghĩ như vậy.

***

Một hôm, tôi thấy cả đám bạn đang tụm lại xem một thứ gì đó. Tôi cũng tò mò đến gần để xem đó là gì. Và trước mắt tôi là một chiết điện thoại trên tay một đứa nào đó trong lớp, trên màn hình điện thoại là cảnh hai người, một nam một nữ đang quấn lấy nhau. Đó là lần đầu tiên tôi xem phim đồi trụy.

Tôi nhìn thấy và đã nhanh chóng đi chỗ khác, nhưng một đứa bạn đã thấy tôi và đã bảo tôi:

“Ơ! Không ở lại xem à?”

“Xem đi, hay lắm”

Tôi miễn cưỡng ở lại xem với chúng nó. Hai con người ấy, họ quằn quại lên nhau, làm những hành động mà trước giờ tôi chưa tưởng tượng ra chúng. Những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Tôi cũng xem cùng chúng, nhưng tôi không thấy có gì đó thú vị khi xuyên suốt cả tất cả những bộ phim thể loại ấy đều là cảnh hai người không một mảnh vải che thân quằn quại làm những chuyện thật là mắc cỡ, tôi xem nó chỉ vì không muốn phật lòng bọn ấy.

Bọn chúng bắt đầu xem những đoạn phim đó nhiều hơn vào những giờ nghỉ trong lớp. Mỗi lần như vậy, chúng đều rủ tôi đến xem. Tôi đã từ chối chúng với nhiều lý do như tôi phải học bài, tôi cảm thấy buồn ngủ, và vô vàng những lý do khác để từ chối chúng. Nhưng chẳng ai có thể viện lý do mãi được, tôi cũng không thể nói rằng tôi không muốn xem chúng bởi làm như thế không chỉ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa chúng tôi mà còn sẽ rất là lạ khi có một đứa khác loài như tôi. Tôi không muốn mình trở thành một kẻ khác loài, có lẽ do bản tính tôi nhút nhát. Nhưng dù sao, việc mình trở nên khác lạ với mọi người sẽ đem đến những điều hại hơn là những điều lợi. Tôi đã từ chối chúng một cách khéo léo khi có thể, nhưng những lần từ chối với những lần chấp nhận thì cách xa nhau nhiều quá. Tôi đã chấp nhận nhiều hơn là từ chối.

Tôi bắt đầu xem nhiều hơn những đoạn phim người lớn ấy. Chúng lại làm cho tôi tưởng tượng hơn nhiều thứ vào mỗi buổi tối. Tôi đã tưởng tượng ra nhiều hơn trước, với đủ loại hình hài. Mỗi tối, khi tôi lên giường, tôi lại nhớ lại những cảnh tượng trong những đoạn phim đó và tôi lại tưởng tượng ra những hình ảnh trụy lạc cùng với những cảnh tượng đó. Tôi đã suy nghĩ ra nhiều thứ hơn trước, có lẽ con người tôi đã bị xấu xa một phần nào rồi khi mà những ý nghĩ dâm đãng đó càng ngày càng hiện lên trong đầu tôi và càng ngày càng nhiều.

Tuy nhiền, không hiểu sao tôi lại không cảm thấy thích thú trước những thứ đó. Những đứa bạn của tôi, tất cả chúng đều hào hứng và thích thú chúng, chúng xem chúng một cách phấn khích và thèm muốn. Tôi thì không như vậy, tôi không thấy hứng thú với những thứ đó, tuy có một chút kích thích khi xem chúng, nhưng tôi hoàn toàn không hề thích thú gì chúng. Có lẽ vì tôi là một người lịch sự, xin hãy để cho tôi tự nhận mình như vậy.

Tôi là một người nghiêm túc và lịch sự, đó là những lời nhận xét không phải của tôi tự nhận xét cho mình mà đó là những lời mà tôi được người khác nhận xét cho mình. Nhờ vào đó, mọi người trong lớp và ngay cả thầy giáo đều đánh giá cao và tôn trọng tôi. Tuy tôi không phải là một người học giỏi hay làm một cán sự trong lớp, nhưng niềm tin của mọi người vào tôi cũng không tệ. Mọi người bảo tôi là một người nghiêm túc, và tôi cũng thấy mình như vậy, đôi khi tôi thấy mình nghiêm túc tới mức khó chấp nhận được. Tôi ít đùa cợt và chưa hề làm một điều gì đó quá lố. Trong khi những đứa trong lớp đều tìm đủ trò để giải trí như việc để kẹo cao su dính vào tóc, vẽ bậy lên áo và hàng tá những trò đùa ác ý khác. Tôi không bao giờ làm những điều đó. Có lẽ do vậy mà tôi được mọi người tôn trọng với sự nghiêm túc của mình. Ngay cả những đứa quậy phá nhất trong lớp cũng một phần nào đó tôn trọng tôi và chúng kết thân với tôi hơn là quấy phá tôi.

Trong khi có vài đứa trong lớp bị ghét bỏ vì cái sự nghiêm túc quá đáng của mình thì tôi lại được yêu quý và kính trọng. Tôi khác với những đứa đó, sự nghiêm túc của tôi là vừa phải và hợp lý. Những đứa ấy bị ghét bỏ vì chúng quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không thể chấp nhận được, và có đôi lúc tôi còn thấy bực bội với sự nghiêm túc của họ mặc dù tôi không ghét họ. Có thể dễ thấy nhất đó là trong những giờ kiểm tra, có lần có một đứa ngồi phía sau lén nhìn lên bài của một đứa nghiêm túc ấy, thế là nó không một chút do dự mà mách với cô giáo rằng đứa ngồi phía sau đang nhìn bài của mình. Sự nghiêm túc đó thì khó mà chấp nhận được. Đối với tôi, nếu người khác có nhìn bài của mình, thì phải nhắc nhở bạn chứ, khi không còn cách nào khác thì hãy thông báo đến thầy cô, chứ chuyện gì cũng báo thầy cô như thế thì làm sao mà không bị người ta ghét bỏ cho được. Tôi không bao giờ như thế, tôi luôn giúp đỡ mọi người trong khả năng có thể. Tôi thường cho bạn xem bài trong những giờ kiểm tra, tất nhiên cách trình bày bài làm của tôi sẽ khác đôi chút để thầy cô không nhận ra điều này. Nhờ thế mà tất cả mọi người trong lớp kể cả những đứa quậy quá nhất lớp cũng tôn trọng và đánh giá cao tôi.

Có lẽ vì cái sự nghiêm túc bẩm sinh đó mà tôi không hề thấy hứng thú khi xem những đoạn phim người lớn đó. Tôi thấy hơi ngại một phần, nhưng phần lớn là tôi không hề thấy hứng thú với chúng. Tôi cũng có chút hứng thú trong lúc xem, nhưng tôi không hề có hứng thú muốn xem chúng. Trong đầu tôi không hề có suy nghĩ rằng tôi muốn được xem chúng, tôi thèm được xem chúng. Tôi chỉ xem chúng khi có đứa nào nó đề nghị tôi xem cùng.

***

Những lần xem phim người lớn đó diễn ra ngày càng nhiều hơn. Tôi cũng đã xem cùng những thằng bạn trong lớp nhiều hơn, nhưng không hiểu sao khi xem nhiều đến vậy nhưng tôi lại không hề thấy hứng thú với chúng. Tôi chỉ xem chúng vì tất cả họ đều xem, và tôi sẽ giống như một sinh vật lạ từ một nơi nào đó mới đến nếu không xem những thứ mà thằng con trai nào cũng thích xem, có khi con gái cũng thích điều đó. Một thằng bạn đã nói với tôi rằng nó đã lén lấy điện thoại của một đứa con gái trong lớp và nó rất ngạc nhiên khi bên trong đó cũng có vài đoạn phim thuộc thể loại mà chúng tôi vẫn xem. Tôi bảo nó đừng nói cho mọi người biết để bạn nữ ấy không phải ngại. Lời khuyên của tôi đã đúng đắn và chuyện đó đã không bị phát tán ra ngoài, chỉ có những đứa trong nhóm chúng tôi biết, cả bạn nữ ấy cũng không hề biết chuyện này.

Tôi bắt đầu phải giả vờ hứng thứ thú khi xem chúng. Tôi giả bộ như rất phấn khích, hào hởi trước mặt mọi người. Khi những có một đứa bạn rủ tôi cùng xem phim, tôi giả vờ hứng thú và theo ngay nó đến chỗ mọi người đang tụm lại. Tôi giả vờ hào hứng, bàn tán về những bộ phim đó. Sự giả vờ ấy vô cùng hoàn hảo và không một ai nghi ngờ. Tôi bàn luận, xuýt xoa, có khi còn giả vờ hò hét, ai cũng tưởng tôi thật lòng như vậy. Khi tôi từ chối không xem phim thì không một ai nài nỉ hay nghi ngờ gì, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là “nó bận thật, chứ nó thích xem phim còn hơn mình nữa”. Những lần từ chối ấy đều diễn ra trót lọt mà không ai nghi ngờ bởi không ai nghĩ rằng tôi không thích xem những bộ phim đồi trụy đó, tôi còn hứng thú với nó nữa là khác. Chỉ có mỗi mình tôi mới biết được tôi hứng thú hay không hứng thú thứ gì.

***

Theo thời gian, những suy nghĩ ấy trong đầu tôi bắt đầu vơi dần khi tôi lớn lên. Tôi bắt đầu ít tưởng tượng những thứ đó hơn và dường như đã không còn nữa khi tôi học lớp chín. Lớp chín, đó là năm cuối cấp và cũng sẽ là thời gian đầy áp lực nhất với việc thi cử. Việc chuẩn bị để tốt nghiệp rồi việc để đậu vào trường phổ thông mà mình mong muốn làm tôi đau cả đầu. Tôi thấy sao mà có nhiều áp lực đến thế đối với một đứa trẻ vị thành niên như tôi. Tôi bận bù đầu với việc ôn thi. Những cảnh tưởng tượng trong đầu tôi mỗi tôi cũng vơi dần và không còn nữa. Tôi không còn nghĩ tới nó và không phải tìm cách để không phải suy nghĩ tới nó. Tôi cảm thấy mình đã trở nên bình thường trở lại. Sau này, tôi mới biết đó chỉ là giai đoạn của tuổi dậy thì và ai cũng phải trải qua giai đoạn như thế cả. Tôi thấy nhẹ nhỏm trong người vì tôi không phải là một con người dâm đãng với những ý nghĩ đen tối mà tôi đã từng cho rằng mình như vậy. Và cũng có lẽ vì tôi không cảm thấy hứng thú gì với những bộ phim đồi trụy nên tôi không thể là một con người như thế được. Nếu tôi là một con người như thế, tôi đã nghiện xem những bộ phim đó rồi, và không chừng tôi còn lưu trữ cả một đống băng đĩa trong phòng nữa chứ. Nhưng tôi đã không như thế, tôi vẫn là một con người bình thường.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang