Thanh – 7

Tôi đã lên giường với nàng. Nàng đã do dự, nhưng rồi nàng cũng đành miễn cưỡng chấp nhận lời yêu cầu của tôi. Tôi đã do dự, nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn làm thế. Sự ngây ngô, sự thuật khiết, khờ dại của nàng đã bị chính tôi vấy bẩn.

Nàng đã do dự, nàng đã chối từ. Nhưng tâm trí của nàng, cơ thể của nàng đã không thể thắng nổi sự lố bịch, sự đê tiện của con người tôi. Tôi đã bỏ bùa nàng, tồi đã đầu độc nàng, tôi đã dùng ma thuật độc ác của mình khiến cho nàng phải phục tùng mình, khiến cho nàng phải chấp nhận. Nàng khẽ gật đầu, đôi môi nàng run run, đôi mắt long lanh của nàng hiện lên vẻ lo lắng như sắp ứa nước mắt ra. Tôi hôn lên môi nàng, hôn lên má nàng, hôn cằm nàng, xuống đến cổ rồi từ từ trượt dài xuống bầu ngực. Bàn tay tôi mân mê, những ngón tay của tôi lòn lách qua từng thớ vải trên cơ thể nàng. Nó nhè nhẹ ẩn dưới làn áo mỏng mềm mại và mỏng manh của nàng. Nó nhẹ nhàng và chậm rãi lướt qua da thịt của nàng, tìm đến chỗ mềm mại, căng đầy trên cơ thể nàng. Cơ thể nàng run lên từng hồi đều đặn theo từng cử chỉ của bàn tay tôi, làn da mịn màng của nàng giật giật từng đợt. Nàng run rẩy, môi nàng lắp bắp như sắp nói ra điều gì đó nhưng rồi lại im bặt.

Bàn tay tôi sờ lên ngực nàng, nàng run run, hơi thở của nàng dồn dập. Hai bầu ngực nàng căng tròn và nhấp nhô theo từng hơi thở của nàng. Bàn tay tôi cũng đang run rẩy, hơi thở của tôi cũng đang dồn dập cùng nàng, hòa với nàng làm một. Tay tôi mơn trớn khắp cơ thể nàng, quanh ngực nàng, rồi xuống giữa hai chân nàng. Nàng run lên nhè nhẹ, bất giác, nàng khẽ rên lên một tiếng rất nhẹ, nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy. Môi tôi lướt khắp mặt nàng, cổ nàng rồi xuống đến ngực. Tay tôi đã gỡ bỏ khuy áo của nàng không biết từ bao giờ. Môi tôi trượt dài trên phần ngực đang nhấp nhô của nàng, nó ấm áp và mềm mại. Chúng áp vào mặt tôi, vào má tôi, kẹp hai bên mũi tôi vào giữa. Rồi hai bờ môi tôi đã kẹp chặt vào đình đồi cũng không biết từ bao giờ. Nàng lại khẽ rên lên, âm thanh lớn hơn và dài hơn trước.

Tôi và nàng đã trần trụi như hai con nhộng. Da thịt chúng tôi tiếp xúc nhau, quấn lấy nhau. Trong khoảnh khắc, mọi giới hạn về đạo đức, về những định kiến đã bị xoá nhoà. Những gì còn lại chỉ là hai con vật, hai con vật với những bản tính nguyên thuỷ nhất của chúng. Tôi đi vào cơ thể nàng nhẹ nhàng, nàng khẽ đưa tay ngăn tôi lại. Nhưng những ngón tay mảnh dẻ và yếu ớt của nàng đã không thắng nổi con dã thú đang thèm khát da thịt trên người nàng. Tôi đi sâu vào nàng một cách nhè nhẹ và chậm rãi. Khi đã sắp vào nơi tận cùng của sự khoái lạc, nàng khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, âm thanh ấy sắc bén, cao vút phát ra từ khóe miệng của nàng. Tay nàng bấu lấy hai cánh tay tôi, những móng tay thon dài của nàng cắm sâu vào da thịt tôi, để lại những lằng sẹo rướm máu. Nàng bất giác run lên và co giật thật nhẹ, nhưng nó chứa đựng sự đau đớn xác thịt đã xảy ra trên cơ thể của nàng. Giữa hai chân nàng, một làn máu đỏ tươi đã chảy ra,o tràn xuống nệm. Nàng vẫn còn. Nàng vẫn còn là một người con gái đúng nghĩa. Nàng vẫn tinh khiết, ngây thơ và trong trắng. Nàng là một cô gái tốt, một thiên thần đã ban cho tôi cái quý giá nhất của cuộc đời mình. Đôi cánh thiên thần đã gãy. Thiên thần nhỏ bé đã trở thành một người đàn bà tầm thường, rơi xuống trần gian đầy rẫy những hiểm nguy và không bao giờ trở lại được nữa. Nàng đã trở thành người đàn bà của tôi. Tôi đã chiếm đoạt trái tim nàng, chiếm đoạt luôn cả cơ thể của nàng và đã cướp đi đôi cánh của nàng để nàng mãi mãi không thể trở về quá khé đẹp đẽ ấy. Nàng đã biến thành một ngời đàn bà rồi. Một loại phép thuật ma quái, đen tối nào đó đã làm biến đổi con người nàng, đã biến trở thành một người đàn bà tầm thường. Và tôi chính là gã phù thủy xấu xa đó. Chúng tôi đã quằn quại, cuốn lấy nhau, tất cả mọi thứ đều tan biến, chỉ còn lại hai con người bằng xương bằng thịt đang đắm chìm trong cơn say hoang lạc. Đó là lần đầu tiên của nàng, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi.

***

Kể từ hôm đó, chúng tôi thường xuyên làm tình với nhau. Nàng và tôi, những con người trẻ tuổi tràn đầy sức sống, chứa đầy sức mạnh của tình yêu và thể xác. Nàng bị đắm chìm, sung sức trong cái cảm giác mới lạ của mình, còn tôi, tôi me man trong cái cảm giác được trở thành đàn ông của mình. Tôi đã trở thành một người đàn ông hoàn toàn theo đúng của nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Chúng tôi cứ như vậy, không biết đã bao lâu. Tình yêu của nàng dành cho tôi dần dần tiêu biến thành những nhục cảm thẻ xác từ bao giờ, cả tôi và nàng đều không cảm nhận được điều đó. Sự trong trắng của nàng đã dần dần bị vẫn đục, méo mó rồi biến thành một thứ gì đó xám xịt, hôi hám và nhơ nhuốc. Nhưng cái tinh khôi, thanh khiết của nàng vẫn không thể nào bị mất đi được. Một viên ngọc quý cho dù có vùi lắp, có bị vấy bẩn như thế nào đi nữa thì cũng không thể nào mất đi sự thanh khiết tự nhiên vốn có của nó được. Sự thuần khiết của nàng không hề bị vẫn đục, nó chỉ bị che đi bởi một lớp bùn nhơ nhuốc là tôi đây. Và khi nàng rời xa tôi, nàng vẫn là một bông hoa tuyết lấp lánh giữa nền trời đêm, nhưng đó chỉ là chuyện của sau này. Chúng tôi cứ thế, mỗi tháng một lần, hai tuần một lần, rồi mỗi tuần một lần rồi không biết từ bao giờ, nàng đã trong vòng tay tôi mỗi tối. Tôi điên cuồng, bệnh hoạn phá hoại cuộc đời nàng, cũng như đang phá hoại chính cuộc đời của mình. Sự hoang lạc, những nhục cảm làm cho tôi vững tinh trong những ý nghĩ, nhưng cũng từ đó, nó làm cho nỗi trống rỗng trông tôi ngày càng trở nên rõ nét.

Cũng không biết từ bao giờ, những khoái cảm ấy dần dần bị phai mờ đi rồi lại bị thế chỗ bằng những cảm giác nhàm chán. Tất cả dần dần biến thành những hình thức, những thủ tục mà tôi phải thực hiện như những mớ giấy tờ rối ren mà không có nó mọi người sẽ cảm thấy tiện lợi hơn rất nhiều. Tôi đã tìm hiểu, đã học hỏi những thứ dơ bẩn để làm cho nàng hạnh phúc, làm cho mình quên đi sự rối ren trong đầu óc. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ đạt được điều đó cả, nó cứ lớn dần trong tâm trí tôi rồi ấm ảnh tôi mãi không ngừng. Tôi chỉ có thể dối lừa thể xác mình bằng những nhục cảm, nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ dối lừa được tâm trí của mình bằng những ý nghĩ. Tôi sẽ chẳng bao giờ cảm thấy hưng phấn thật sự dù với nàng hay với bất kỳ một người phụ nữ nào khác, bởi tôi không phải là một con người bình thường.

Tôi đã bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, nó chỉ đến sau một thời gian ngắn tôi bắt đầu quan hệ với nàng. Ban đầu, chúng làm tôi cảm thấy tự tin và hưng phấn hơn khi ân ái cùng nàng. Tôi thường uống một ít rượu trước khi làm tình với nàng, và một điếu thuốc lá sau khi cuộc ân ái kết thúc là sự lựa chọn của tôi. Nhưng rồi nó cứ nhiều dần, rượu, thuốc lá, tình dục. Nó nhiều dần rồi tôi đã trở thành một con nghiện cũng không biết từ khi nào. Nàng cũng vô tình trở thành một phần của cái thứ bệnh hoạn đó. Tôi không muốn nàng bi tổn hại hơn nữa, tôi không muốn cuộc đời nàng ngày càng bị hủy hoại bởi chính tôi. Tôi đã chia tay với nàng.

Lần này, người đưa ra đề nghị ấy chính là tôi. Tôi không muốn nàng bị cuốn vào thứ bệnh hoạn và dơ bẩn đó thêm một phút nào nữa, và có lẽ nàng cũng biết được rằng mình cũng đang bị cuốn vào thứ đó. Nàng biết đó là sự trụy lạc, sự bệnh hoạn, nhưng nàng lại không thể tránh ra được bởi nàng quá yếu đuối, quá mỏng manh. Nàng không thể thoát khỏi cái đầm lầy ấy. Có lẽ đôi khi nàng cũng vùng vẫy, cũng cố thoát khỏi nó, nhưng càng vùng vẫy, nàng lại càng bị kéo xuống ngày càng sâu hơn. Cũng có thể nàng muốn nàng có thể thay đổi được con người xấu xa của tôi, bởi nàng yêu tôi và tôi cũng yêu nàng, nhưng cái tình yêu mà tôi giành cho nàng lại khác hơn thứ tình yêu mà nàng đã giành cho tôi. Nàng sẽ không thể nào làm cho con người tôi thay đổi được. Ánh sáng le lói của nàng không thể nào xua tan bóng đêm mờ mịt trong con người tôi, và sớm muộn gì nó cũng sẽ bị bóng đen ấy cuốn lắp mất, tắt lim đi khi không còn đủ sức mạnh chống chọi nữa. Tôi không muốn phải có thêm một người nào giống như tôi nữa, chỉ một mình tôi là đã quá dư thừa rồi. Nàng hơi do dự và đã bật khóc khi tôi đã đề nghị chia tay với nàng, nhưng rồi nàng đã miễn cưỡng chấp nhận. Tôi đã đổi chỗ ở để nàng không thể tìm thấy tôi, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn thường liên lạc qua điện thoại, nhưng chúng đã được tôi làm cho với dần với những lý do bịa đặt và cuối cùng chúng tôi không còn biết đến sự tồn tại của nhau nữa. Tôi đã biến thành một con người khẽ lướt qua cuộc đời nàng, và nàng cũng vậy, nàng cũng chỉ là một người xa lạ khẽ lướt qua cuộc đời tôi, tựa như một cơn gió nhẹ cuối chiều.

***

Những cơn nghiện của tôi không những không vơi đi mà chúng còn ngày một nặng hơn. Tôi uống rượu nhiều hơn, hầu như không có một đêm nào trong người tôi tỉnh táo được. Ban ngày tôi vẫn đi học bình thường, vẫn cùng đám bạn con trai tán dốc, soi mói những đứa con gái nhìn thấy trên đường. Nhưng khi đêm đến, tôi không còn biết một điều gì nữa, khắp người tôi chìm đắm trong hơn men nồng nặc, thuốc lá và đàn bà. Tôi đã tìm đến những ổ chứa để thỏa mãn cơn thèm khát của mình. Chúng làm tôi ngây ngất, quên đi những nỗi khốn khổ trong người mình. Cũng vì vậy mà tiền bạc tôi tiêu xài càng ngày càng nhiều hơn. Tôi đã luôn gọi điện hối thúc trước khi ba mẹ tôi kịp gửi tiền lên cho tôi. Tôi tìm đủ mọi cách để nói dối với họ, những sẽ chẳng bao giờ là đủ đối với một con quái vật là tôi cả. Để đỡ tốn tiền hơn, tôi phải cố giảm đi mọi thứ chi tiêu của mình. Tôi chỉ còn ăn vào mỗi buổi sáng, buổi tối của tôi chỉ có rượu và đàn bà, tôi đã tự an tủi mình rằng ăn thịt người cũng là ăn đấy thôi, sáng thì ăn cơm, chiều thì ăn thịt đàn bà cũng có thể sống được. Cơ thể tôi cứ thế mà hao mòn dần, đến khi nhìn lại mình, tôi đã hoàn toàn trở thành một con người khác, tuy chưa đến nỗi người ta nhìn vào là cảm thấy kinh tởm. Tôi đã khất nợ ba tháng nhà trọ và sắp sửa bị đuổi ra đường, những người có thể vay mượn được tôi đều đã vét sạch, giờ chẳng ai còn dám cho tôi mượn tiền hay một thứ gì khác có giá trị nữa. Nhưng những nỗi thèm khát của tôi thì không hề giảm đi một chút nào. Tôi bắt đầu làm quen với một vài cô gái trong trường, cốt yếu cũng chỉ để được lên giường với họ, chỉ để thỏa mãn cơn thèm khát tình dục của tôi mà đỡ phải tốn kém một chút nào mà thôi. Tôi chừa ra bạn bè, người quen, bạn của bạn mình, tôi chỉ tìm đến những cô gái xa lạ, không hề có một mối quan hệ nào dù là mối quan hệ bắt cầu xa xôi nào đó, tôi không muốn làm hại những người mà tôi quen biết. Tôi bắt đầu tìm đến những khu nhà trọ thật xa lạ. Tôi bắt đầu tìm đến những lớp khác ngành, tìm những khu trọ thật xa lạ. Những cô gái mà tôi tiếp cận họ đều là những con người dâm đãng nhưng ngu dốt. Họ có một vẻ bề ngoài thật lộng lẫy, một thân hình mà bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn lên giường ngay với họ khi nhìn thấy. Nhưng những cô gái đó lại có đầu óc rỗng toẹt và thực sự rất là ngu ngốc. Chẳng hề khó khăn để có thể tiếp cận rồi lên giường vói họ. Những cô gái ấy cứ vang vảng và xung quanh mà chẳng hề nhọc nhằn cất công tìm kiếm. Tôi dễ dàng để nhận ra đâu là người có thể dễ dàng làm tình với họ, đâu là con cái nhà lành. Họ dễ giãi đến nỗi tôi có thể làm tình với họ ngay từ hôm gặp mặt lần đầu tiên, một số khác thì khó khăn lắm cũng chỉ khoảng hai ba ngày là đã có thể quằn quại trên giường với họ. Bọn họ làm tình cuồng nhiệt, thành thạo và vô cùng sung sức. Có lẽ họ cũng là những người thèm khát da thịt đến cực độ hơn cả tôi, có lẽ họ cố biến mình trở nên thật gợi cảm, thu hút hơn cũng chỉ để thỏa mãn cải thèm khát bệnh hoạn đó. Sau này khi tôi nghĩ lại, có lẽ tôi không phải là người đi tìm những cô gái đó để làm tình vào mỗi tối, mà là các cô gái ấy tìm đến những người như tôi để thỏa mãn cơn thèm khát bệnh hoạn của mình, có lẽ tôi cũng chỉ là một trong vô số những con mồi đã bị dính những cái bẫy là những thân hình vô cùng gợi cảm mà người ta muốn lên giường ngay khi nhìn thấy.

Nhờ vậy mà tôi đã không còn phải lang thang nhiều ở những khu phố đen nữa. Tôi quen khoảng hai đến ba cô cùng một lúc, tôi lên lịch thay phiên họ với nhau trong đầu mình y như lịch làm việc của một vị giám đốc vậy. Có lần, tôi đã có đủ người để thay phiên nhau lên giường với mình trong mấy tuần lễ. Nhờ vậy mà tôi cũng đỡ tốn tiền hơn trong việc uống rượu và hút thuốc lá. Vì phải thật sự tỉnh táo và lịch sự mới có có thể dẫn dụ những cô gái ấy lên giường với mình, và không thể quằn quại cùng họ với một cơ thể đầy rượu và nực nồng mùi thuốc lá được. Tôi chỉ uống một ít rượu để tự tin hơn khi làm tình với họ, tôi chỉ bê bết khi lang thang với những cố gái đứng đường. Có lần, để đỡ phải tốn tiền nhất, tôi đã phải quan hệ với những hạng gái đứng đường thấp kém nhất, dơ bẩn nhất, nhưng cơ thể tôi đâu còn đủ tỉnh táo để mà nhìn ngắm chúng như thế nào nữa. Những cô bạn gái giường chiếu của tôi, họ cũng biết mối quan hệ của tôi và họ chỉ quanh quẩn trên những chiếc giường, ở những khu nhà trọ tối tăm, mục nát và dơ bẩn, và chúng tôi sẽ chẳng bao giờ tiến xa hơn cái ranh giới đó, sẽ không có những cuộc vui chơi, những lời ngọt ngào, những bữa tiệc hay bất kỳ món quà nào. Và tất nhiên, không hề tồn tại thứ gọi là tình yêu trong các mối quan hệ đó. Họ chỉ lợi dụng tôi để thỏa mãn những nhu cầu của mình như tôi cũng đang lợi dụng họ. Những mối quan hệ ấy, đến rất nhanh và cũng chẳng thể tồn tại lâu được. Nó chỉ tồn tại vẻn vẹn trong vài tuần, vài ngày, thậm chí có khi chỉ qua một đêm ân ái rồi không bao giờ gặp lại nhau nữa. Chúng tôi chẳng cần địa chỉ của nhau, chẳng cần biết tên nhau để làm gì vì sẽ không bao giờ gọi điện hay tìm đến chỗ của nhau nữa. Cứ thế, một luật lệ ngấm ngầm không biết đã hình thành trong đầu chúng tôi rằng đó chỉ là một vụ giao dịch mà món hàng là được thỏa mãn cơn thèm khát bệnh hoạn của chúng tôi mà thôi, khi những giao dịch ấy đã xong thì chúng tôi lại trở về là những con người xa lạ, không cần phải biết đến nhau để làm gì. Tôi không hề lưu lại một chút thông tin nào về họ, thậm chí có người sau khi hoàn thành những giao dịch dơ bẩn ấy tôi còn không biết mặt mũi của họ ra sao nữa.

Bạn bè, người thân của tôi không hề biết tôi đã làm những gì, đã trở thành một con người như thế nào. Tôi vẫn liên lạc với gia đình, vẫn đi học, đi chơi với lũ bạn như bình thường. Họ cũng không nghi ngờ gì khi tôi thường xuyên nghỉ học mà không có bất kỳ lý do nào. Tôi cứ chìm trong cơn mê ấy, đến khi tỉnh lại, đã hơn nữa năm.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang