Thanh – 5

Khi tôi mười tám tuổi, tôi đậu vào trường đại học. Đó không phải là một trường nổi tiếng, nhưng cũng không quá nhỏ, nó giống như hàng tá các trường đại học lớn nhỏ khác trong khu vực. Nó chứa đầy đủ mọi thứ, trai có, gái có, không trai không gái hay vừa trai vừa gái cũng có. Và cũng như mọi cái trường khác, nó cũng có một gã mập phệ nhất trường.

Trước giờ, tất cả các trường mà tôi đã từng học và đã từng được trông thấy, từ tiểu học cho đến trung học rồi đại học, trường nào cũng có ít nhất một gã mập béo ụ. Không chỉ có ở những trường mà tôi theo học mà ngay cả những trường khác mà tôi được biết cũng đều như thế. Sau này tôi lại biết được phần lớn bọn họ bị một căn bệnh mà người ta gọi là bệnh béo phì, đó là một căn bệnh chứ không đơn thuần là mập béo như một người bình thường. Những người ấy, dù họ ăn uống rất ít, thậm chí họ còn ăn ít hơn cả những người bình thường nhưng cơ thể của họ vẫn không thể nhẹ đi được phần nào.

Thời gian đầu, mọi thứ đều rất xa lạ, phải mất một lúc lâu sau tôi mới quen biết được một vài người. Bởi tôi thuộc loại người không thích giao tiếp nhiều. Mọi thứ đều mới mẽ và khác hẳn trước kia. Từ môi trường, cho đến mọi người và cả lớp học, nó đã mang lại cho tôi một cái nhìn hoàn toàn mới. Nhưng điều làm cho tôi cảm thấy ngạc nhiên nhất, đó là ở đây có quá nhiều người đồng tính. Ngoài đường, trong lớp học, cho đến ngay cả phòng ký túc xá mà tôi đang ở cũng có ít nhất một vài đứa đồng tính trong phòng. Họ diện những bộ đồ sặc sỡ nhiều màu sắc đến nỗi tôi không biết dùng từ ngữ nào để có thể miêu tả được chúng nữa, chỉ có thể tạm gọi nó bằng một từ đó là cá tính mà thôi. Đó là những bộ quần áo mà nếu là một người đàn ông, sẽ không ai dám mặc chúng. Tôi thà để mình trần truồng chứ không bao giờ mặc vào những thứ đó được. Những chiếc áo thun màu sắc sặc sỡ, tươi đến nỗi có tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra nổi. Họ thường mặc những chiếc quần thun mà tôi cũng không biết được chúng dành cho nữ hay dành cho nam. Nếu mặc những chiếc quần như thế thì họ cũng mặc những chiếc quần jean bó sát cơ thể đến nỗi nếu chỉ nhìn vào ở phía dưới thì họ chẳng khác nào một người con gái. Quần, áo, ba lô, giày, mũ, những thứ đó sau khi khoát lên người họ, có mù cũng có thể biết được họ không phải là đàn ông. Vì trên người họ luôn luôn nồng nặc mùi nước hoa của phụ nữ. Cho nên nếu có mù lòa đi chăng nữa thì cũng phải ngửi thấy những mùi ấy để biết bọn họ không phải là đàn ông. Nhưng không hiêu sao, đôi lúc tôi lại cảm thấy những bộ đồ đó thật dễ chịu, nhưng tôi đã gạt bỏ ngay cái suy nghĩ đó nhanh chóng, bỏi tôi không phải là họ, tôi không được phép như thế.

***

Lúc rảnh rỗi, tôi lại suy nghĩ đến những chuyện đã qua. Tôi suy nghĩ về chuyện giữa tôi và em, tôi suy nghĩ nhiều hơn về chính bản thân mình. Sau những suy nghĩ đó, tôi đã đi đến một quyết định có thể giải thích được tất cả những chuyện đã qua, đó tôi không hề yêu thích con gái. Trước giờ vẫn như vậy.

Tôi đã từng có bạn gái, nhưng bây giờ nghĩ lại, nó chưa bao giờ là tình yêu cả. Đó chỉ là một sự ngộ nhận, một sự dối lừa của chính bản thân tôi mà thôi. Có lẽ tôi đã là một kẻ khốn nạn và độc ác khi để em yêu mình mất rồi.

Từ trước đến giờ, chưa một lần nào, dù chỉ là một lần, tôi chưa hề rung động trước bất kỳ một cô gái nào. Tôi chỉ nhìn họ để được giống như mọi người, những thằng con trai nhìn một cách mất hồn hoặc bằng ánh mắt thèm thuồng và những đứa con gái đẹp. Tôi chỉ làm cho mình giống họ, còn tận trong thâm tâm tôi, mọi thứ đều trống rỗng. Tôi luôn cảm thấy bình thường và không có một điều gì mỗi khi nhìn họ, cũng không hề có cảm giác gì lúc đó cả. Không thở mạnh, không tim đập thình thịch, không ngây ra như một bức tượng. Mọi thứ vẫn rất bình thường, bình thường đến nỗi sau này tôi mới nhận ra đó là một điều rất bất bình thường của chính bản thân mình.

Có lẽ đó là do tình duyên của tôi vẫn chưa tới. Tôi không nhớ rõ ai đã nói với tôi điều đó, rằng khi một nữa kia của đời xuất hiện, mình mới rung động, còn trước đó thì hoàn toàn không. Tôi không rõ điều đó có đúng hay không. Nếu thực sự như vậy, đó chắc hẳn sẽ là người đàn ông trọng tình lắm, vì người đàn ông này không hề rung động trước bất kỳ một cô gái nào, chỉ rung động duy nhất một lần khi người phụ nữ của đời mình xuất hiện mà thôi. Chắc là do ông trời sắp đặt, ông nguyệt lão nào đấy đã lấy một mớ dây tơ hồng của lão buộc chặc trái tim của người đàn ông đến nỗi nó sắp đập không nỗi nữa. Và chỉ có người phụ nữ ấy mới gỡ nó ra được, hoặc là người phụ nữ này khiến cho con tim ấy vùng vẫy mạnh nhất có thể, mạnh đến nỗi làm cho đứt hết đống chỉ thần tiên đó. Người ta bảo con người chỉ có rung động mãnh liệt nhất trước người mình yêu thương thật sự mà thôi, tôi không biết ai đã nói điều đó, nhưng có lẽ nó đã đúng.

Bây giờ thì chẳng có nguyệt lão, cũng không có tơ hồng, hoặc giả dụ như có những điều đó đi nữa, thì ông ấy cũng đâu có thời gian mà làm cái việc se duyên cho mấy tỷ người trên hành tinh này. Nhưng cho dù không có chuyện đó, thì điêu đó cũng không hoàn toàn sai. Cũng đã có rất nhiều người đàn ông rất chính trực đấy thôi. Tôi không dám nhận mình là người đàn ông như vậy, nhưng ít ra tôi nghĩ mình thuộc loại người đang chờ đợi người trong mộng của mình xuất hiện, dù tôi chưa hề nằm mộng thấy lần nào.

Đó là vì người con gái của đời tôi chưa xuất hiện nên tôi mới như thế. Cho đến khi cô ấy xuất hiện, có lẽ tôi sẽ ngây ra như một pho tượng y như trong mấy bộ phim tình cảm. Tôi tưởng tượng ra cái cảnh khi mà cô ấy lướt qua tôi, tôi đứng trơ ra đó, cứng đờ như một cái tượng đá, lúc đó thì tôi sẽ trở thành trò cười cho cả bọn. Hoặc ít ra thì tim tôi cũng đập thình thịch, tôi thở phì phò như sắp từ giả cõi đời này. Nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng, một sự tưởng tượng vớ vẩn vô cùng hư cấu đầy chất phim ảnh. Sẽ chẳng bao giờ có chuyện đó xảy ra. Tôi sẽ không đứng trơ ra như vậy, cũng không thờ phi phò như sắp chết. Và cũng sẽ chẳng có người con gái nào như vậy xuất hiện cả. Bởi bây giờ tôi đang nghĩ tới một điều khác, nó khiến tôi mệt mỏi và nó hợp lý với thực tế hơn rất nhiều.

Bây giờ tôi lại nghĩ mình có phải là một người đồng tính hay không. Bởi một người đàn ông thì ít nhiều sẽ có một chút gì đó với phụ nữ, nhưng tôi thì không hề như vậy. Nó làm tôi đau đầu và lo lắng vô cùng. Bề ngoài, tôi đã giống như bao nhiêu thằng con trai khác, nhưng tất cả chỉ là sự tự lừa dối bản thân mình. Trong tâm trí của tôi, tôi chưa bao giờ như vậy cả.

Có lần, một người bạn đã nói chuyện với tôi về những người đồng tính, nó gọi họ là bê đê, tôi thì không muốn gọi như vậy vì từ ngữ đó nó xúc phạm con người ta quá. Nó bảo rẳng những đứa đó chỉ thích con trai, nó chỉ muốn những đứa con trai, còn con gái thì đối với họ đều như chị em phụ nữ với nhau. Nó bảo họ còn thích mặc quần áo của phụ nữ, có người còn để tóc dài, độn ngực, trông chẳng khác nào con gái. Nó còn rủ tôi cùng đi xem với nó, nhưng tôi đã từ chối.

Đúng là họ có phần nào đó giống với tôi, giống ở điểm không hề rung động trước phụ nữ. Nhưng những thứ khác thì hoàn toàn không phải như vậy. Vậy thì không thể kết luận tôi giống như họ được, nhưng cũng không thể nói tôi hoàn toàn khác họ. Điều đó làm cho tôi đau đầu quá. Nó làm tôi suy nghĩ hàng tháng trời. Tôi không muốn mình như vậy, tôi muốn mình giống như một thằng đàn ông bình thường hơn. Nhập hội con trai, nói những chuyện bậy bạ về bọn con gái, có một người bạn gái, hay trở thành một kẻ dê sờm cũng được. Nhưng tôi không phải thế, tôi chỉ đang cố để được như thế thôi.

***

Tôi không hề đam mê phụ nữ, dù người đó có xinh đẹp hay không, đó là sự thật. Nhưng điều làm tôi lo lắng hơn nữa là tôi không còn làm chủ được suy nghĩ của mình nữa. Những suy nghĩ bậy bạ đã bắt đầu xuất hiện trong đầu tôi nhiều hơn. Tôi đã bắt đầu thích nhìn ngắm những bức ảnh, mà trong những bức ảnh đó lại là những người đàn ông. Nó làm cho tôi cảm thấy dễ chị một cách lạ lùng. Đó là một điều kỳ lạ, khi nhìn những người đàn ông ấy, tôi cảm thấy thoải mái một cách lạ thường, đầu óc tôi nhẹ nhóm, mọi mệt mỏi đều tan biến. Tôi không nói điều này cho bất kỳ ai biết, bởi đó là một điều khá bệnh hoạn.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy những bức ảnh đó, đó là hôm tôi đến phòng trọ của một cô bạn. Tôi không nhớ rõ đó là hôm nào, nhưng những gì xảy ra đối với tôi hôm đó thì tôi không thể nào quên được. Hôm đó, tôi đã chở cô bạn ấy về phòng trọ để lấy món đồ nào đó mà cô ấy đã quên mang theo. Bọn con gái luôn chậm chạp, vì vậy mà tôi phải đợi cô ta gần mười phút để cô ấy lấy món đồ đã để quên không mang theo. Vậy là trong lúc chờ đợi, tôi đã nhìn xung quanh căn phòng, và thứ làm cho tôi chú ý nhất đó chính là những bức ảnh. Đó là những bức ảnh của những diễn viên nào đó. Tôi đã cầm nó lên, ngắm nhìn gương mặt đẹp đẽ trong đó. Tôi đã nghĩ gì, đầu óc tôi đã làm gì, tôi không thể trả lời được cảm giác đó nữa. Nó giống như một điều gì đó lần đầu tiên tôi được nhìn thấy trong đời. Khi giật mình do cô bạn gọi, tôi nhìn đồng hồ thì đã mười lăm phút trôi qua rồi.

Khi trở về, tôi thử tìm những hình ảnh của những diễn viên điện ảnh trên mạng. Cảm giác đó lại trở lại một lần nữa, nhưng nó đã vơi bớt đi phần nào, không còn mạnh mẽ như lần đầu tiên nữa. Đó là một điều kỳ lạ và bệnh hoạn. Tôi cố không làm điều đó một lần nào nữa. Nhưng những ý nghĩ ấy thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu.

Tôi đã bắt đầu thích nhìn những người con trai nhiều hơn, trong lớp học cũng như trên đường. Tôi cố gắng không làm điều bệnh hoạn đó, nhưng rồi lại chịu thua cuộc. Tâm chỉ tôi không thể kiểm soát được ánh mắt và ý nghĩ của mình. Khi mà đôi mắt cứ di chuyển, đầu óc không thể kiểm soát được chúng. Rồi một hôm nào đó, tâm trí của tôi đã đầu hàng.

Tôi bắt đầu ngắm nhìn họ nhiều hơn, dù nhiều lúc tâm trí lại cản trở điều đó xảy ra. Tôi vẫn giữ các mối quan hệ cũ, những đứa bạn, những câu chuyện phím lố lăng, những lời bàn tán về người này đứa kia. Mọi thứ vẫn cứ tiếp tục dù đầu óc tôi đã có nhiều thay đổi.

Trong một lớp tôi đang học, có một người trên tôi một khóa. Dáng cao, da trắng, thân hình đầy đặn, có thể gói gọn lại bằng mọt từ đó là đẹp trai. Một người đàn ông thật sự đẹp trai theo đúng những quy định khắc khe nhất mà mọi người đưa ra. Có lẽ có nhiều cô gái đã bị anh ta hút hồn mất rồi. Nhưng có thể anh ta đã có bạn gái rồi cũng xinh đẹp và kiêu kỳ không thua không kém, nhưng có khi đó chỉ là một cô gái bình thường khiến bao nhiêu cô gái khác phải đem lòng ghen tị.

Tôi nhớ có một người bạn đã kể lại với tôi rằng nó có một người anh trai rất đẹp trai và phong độ. Nhưng cuối cùng anh ta lại kết hôn với một cô gái vô cùng bình thường và thậm chí là xấu xí. Mẹ nó đã có lần bật khóc vì điều đó. Tôi cũng thấy nhiều trường hợp xung quanh tôi cũng như vậy, một cô gái xinh đẹp có khối người theo đuổi nhưng cuối cùng lại ưng một anh chồng bình thường, nghèo nàn và xấu xí, tiền lương không nuôi nỗi gia đình. Hay một người đàn ông hào hoa như vậy, quen biết nhiều phụ nữ đẹp, có khối người mong ước được làm vợ anh ta, nhưng cuối cùng lại kết hôn với một cô gái bình thường làm cho mọi người vô cùng ngỡ ngàng. Nhưng cũng phải thôi, nếu công tử lấy giai nhân, thì kẻ xấu xí biết để cho ai? Thế nên hoa đẹp là hoa của người, tôi chỉ nên ngắm chứ không nên sờ. Cũng may cho tôi, khi tôi bắt đầu nhìn người đó nhiều hơn, thì học kỳ ấy cũng sắp hết, và tôi sẽ không còn phải nhìn thấy người đó nữa. Tôi cũng không bắt chuyện và làm quen gì với anh ta, điều đó sẽ tốt cho tôi hơn vì nếu làm ngược lại chỉ làm tăng thêm những suy nghĩ bệnh hoạn của tôi mà thôi.

Không còn thấy người đàn ông đó nữa, những suy nghĩ điên rồ của tôi cũng bị vơi dần. Tôi cố không để suy nghĩ của mình có thể đen thêm lần nào nữa. Và mọi thứ có lẽ đã qua, mớ hỗn độn đó có lẽ đã được tháo gỡ đi phần nào rồi.

One Response

  1. Đây quả thật là phần dỡ tệ nhất trong toàn bộ truyện. Nó cứ lung tung lẫn lộn không đâu ra đâu giống y như cái mớ hỗn độn trong đầu của nhân vật chính vậy. Nhưng mà mệt quá nên đăng lên đại, không thèm sửa chữa gì ở đoạn này. Cái hồi mình viết khúc này cũng bị bí ý tưởng nên viết nó cứ lủng củng không đâu ra đâu hết 🙂

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang