Một cô bạn hồi cấp 2

Lâu lâu, có khi là vài năm, thì đột nhiên trong đầu tôi lại xuất hiện một nhân vật mà tôi không gặp họ đã lâu lắm rồi. Có khi, những ký ức cuối cùng của tôi về họ là từ cái thời xa lắc xa lơ nào đó rồi, xa đến nỗi tôi chẳng còn nhớ rằng đã có một người như vậy từng tồn tại trong cuộc đời tôi. Hoặc cũng có thể xa đến nỗi sự vô tâm của tôi đã xóa nhòa hình ảnh về họ, xếp chúng lại vào một góc nhỏ đến nỗi tôi không còn nhớ về chúng nữa. Thế mà cứ đùng một cái, bỗng nhiên họ lại xuất hiện trong đầu tôi. Có khi là trong giấc mơ, có khi lại chỉ đột nhiên tôi nhớ đến cái tên đó, rồi nhớ rằng họ đã từng là một phần nhỏ của cuộc đời tôi. Để rồi tôi cứ bùi ngùi, suy ngẫm mãi. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội gặp lại họ một lần nữa.

Năm đó tôi học lớp 9, còn cô ấy học lớp 8. Chúng tôi là những con người xa lạ, rồi trở thành bạn bè của nhau một cách tình cờ. Tôi cũng không chắc rằng có thể gọi mối quan hệ đó là bạn bè hay không. Vì không có những câu trò chuyện tán gẫu, cũng không có những hành động mà những người bạn thường làm với nhau. Tôi cũng không rõ mình quen biết cô ấy từ bao giờ. Đó là những buổi trưa hè nóng nực, chúng tôi trên những chiếc xe đạp, trên con lộ bê tông cũ kỹ. Những đứa trẻ ngày ấy đi học, từng nhóm đơn lẻ, rồi tình cờ gặp nhau, và có thể gọi là tình cờ trở thành bạn của nhau.

Hồi đó tôi có một nhóm nhỏ đi học cùng nhau, chỉ tầm 4 đến 5 thằng gì đó thôi. Trong đó có một đứa hoạt náo hơn phần còn lại, tuy có nhiều thứ không tốt từ thanh niên đó, nhưng cũng nhờ cậu ta mà tôi biết được cô ấy. Không biết từ bao giờ và từ khi nào, cậu ta bỗng dưng như quen biết cô ấy, rồi tôi cũng bỗng dưng như quen biết cô ấy theo luôn.

Chúng tôi không có những buổi trò chuyện, cũng không có những lần chờ nhau đi học về. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ tình cờ gặp nhau trên đường từ trường về nhà, nhưng không hiểu sao những lần tình cờ ấy thật nhiều, nhiều đến nỗi gần như ngày nào chúng tôi cũng tình cờ gặp nhau khi đạp xe về nhà. Tôi không nói chuyện với cô ấy nhiều, mà hình như tôi và cô ấy cũng chưa từng nói gì thì phải. Tôi cũng không nhớ nữa. Chỉ có cậu bạn kia là mạnh dạn, nhưng cũng toàn những lời nói sáo rỗng mang tính chọc gẹo, theo cái kiểu của những thằng con trai chứ không phải là mối quan hệ giữa trai và gái. Nhưng những thứ vô nghĩa đó đã tạo nên một mối quan hệ đặc biệt giữa chúng tôi.

Cô ấy đẹp. Không kiêu sa, không lộng lẫy như những cô gái thời bây giờ, nhưng từ sâu bên trong, tôi cảm nhận được cái đẹp toát ra từ cô ấy. Một nét đẹp không đại trà. Lúc đó, ở cái tuổi đó, cô ấy đã toát ra một vẻ đẹp đến hút hồn. Đó không phải là kiểu nét đẹp mà ai cũng cảm nhận được, đó là một nét đẹp chỉ dành cho những ai nhận ra và biết trân trọng nó. Có lẽ bây giờ cô ấy vẫn còn giữ được nét đẹp đó, hoặc cũng có lẽ nét đẹp ấy đã bị phôi phai theo thời gian, vì những sóng gió của cuộc đời. Ai mà biết chắc được.

Có lần tôi mua một đĩa phim Doraemon, đó là đĩa phim Doraemon đầu tiên và duy nhất trong đời tôi. Tôi để nó trong rổ xe, như một cách khoe khoang ngốc nghếch của một đứa trẻ. Và rồi nó đã bị cô ấy “cướp” đi mất. Tôi không đòi lại được. Dường như trong tôi có một cái gì đó cản tôi lại, khiến tôi không những không tức giận mà dường như lại được thỏa mãn tấm lòng khi chiếc đĩa ấy bị cướp đi. Đúng là trong tất cả các cái ngu, ngu vì gái là vô địch.

Tôi không rõ mình có thích cô ấy hay không, vì lúc đó tôi cũng đang bị một người con gái khác làm tôi thơ thẩn. Nhưng tôi vẫn muốn mình được nhìn thấy cô ấy nhiều hơn, được tình cờ đạp xe cùng nhau trên đường được nhiều hơn. Có lẽ vì tôi bị thu hút bởi nét đẹp ấy, hay đó là một thứ tình cảm mà tôi khó định hình được?

Năm tôi học lớp 10, cô ấy vẫn còn lại ở trường cấp 2. Tôi dẫn quên đi cô ấy, cũng dần quên luôn người con gái trong lòng tôi năm trước. Rồi sang năm sau, cô ấy vào được trường tôi đang học. Tôi nhớ không nhầm thì hình như học lực của cô ấy cũng tốt. Còn những người bạn thời cấp 2 còn lại, đứa thì nghỉ học, đứa thì phải vào ngôi trường có điểm tuyển sinh thấp hơn. Nhưng tôi vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của cô ấy.

Đó là một buổi tình cờ, khi mọi người đang tấp nập trên sân trường cho buổi chào cờ, thì đột nhiên cô ấy xuất hiện. Tôi thấy một hình ảnh rất quen thuộc, nhưng lại không tự tin rằng phán đoán của mình là đúng. Tôi nhìn chằm chằm cô ấy như thể nhìn thấy một người quen, mà sau này tôi mới nhận ra là người quen thật, cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào tôi. Chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, như thể rất lâu, như thể thời gian dừng lại, rồi lại lướt qua nhau một cách vô tình như chưa hề quen biết. Sau này, tôi mới biết người con gái mà tôi nhìn thấy ấy, chính là cô ấy.

Cũng trong năm đó, khi tôi đang đạp xe về nhà vào ngày cuối tuần, chúng tôi lại tình cờ gặp lại nhau trên đường. Cô ấy là người cất lời trước. Đến lúc đó, tôi mới nhận ra phán đoán của mình là chính xác. Nhưng thay vì nói chuyện với cô ấy như một người bạn, như một cơ hội, thì tôi lại trả lời một cách lạnh nhạt và đưa cuộc trò chuyện kết thúc một cách chóng vắng.

Từ trường cấp ba ở thị trấn về đến nhà tôi có hơn chục cây số, nhà của cô cũng không gần hơn nhà tôi bao nhiêu. Hôm đó tôi lại chợt nhận ra cô đang mặc đồng phục, trên rổ xe cô có cặp xách. Cô đạp xe đi học mỗi ngày, gần hai mươi cây số. Tôi nhận ra rằng cô không ở nhà trọ như tôi, cũng không có xe máy 50 phân khối như bao đứa bạn khác, cũng chẳng có ai cho cô đi nhờ. Cô đạp xe đi học mỗi ngày, như hồi còn cấp 2, nhưng với đoạn đường dài hơn rất rất nhiều.

Cô giống như tôi, những con người nghèo khó. Có lẽ vì cha mẹ cô không quan tâm nhiều đến việc học của cô, hoặc có lẽ vì họ không thể cung cấp cho cô cuộc sống ở thị trấn. Nhưng ở cô, tôi cảm nhận được nghị lực, một nghị lực rất lớn. Phải có một ý chí mạnh mẽ mới có thể theo đuổi sự học đến vậy. Người ta khen ngợi những tấm gương vùng cao vượt khó hàng chục cây số để đến trường, còn tôi, tấm gương vượt khó của tôi chính là cô ấy. Không leo đèo lội suối, nhưng đối với tôi, cô đáng trân trọng hơn những câu chuyện kia rất nhiều.

Năm ấy cô vẫn đẹp. Đến lúc đó, tôi mới cảm nhận được những câu nói, những câu tục ngữ diễn tả về những vẻ đẹp không bị những thứ xấu xí làm hoen ố. Cô như một nhành hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Ở cô, tôi cảm nhận được, cô không đẹp vì lụa, cô đẹp vì chính cô. Cô không bị sự nghèo khó làm mình xấu xí, cô không bị hoàn cảnh làm mình gục ngã, trái lại, nó càng khiến tôi thấy thương cô nhiều hơn. Tôi nhớ có một câu truyện, kể rằng người con gái đẹp vì không muốn bị những gã địa chủ chú ý tới đã phải khiến mình luôn lam lũ, khiến mình luôn xuề xòa xấu xí. Nhưng những thứ tầm thường ấy làm sao có thể che đi những nét đẹp ấy, ngược lại, nó càng tôn vẻ đẹp ấy lên gấp bội. Và cô cũng vậy, cô đứng trong bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn.

Năm sau nữa tôi không còn gặp cô ấy. Có thể vì tôi không còn may mắn được gặp lại cô, cũng có thể vì ý chí của cô đã cạn. Từ đó, tôi không còn gặp lại cô ấy cho đến tận bây giờ. Có thể cô đã có gia đình, cũng có thể cô cũng đang bon chen giữa dòng đời tấp nập như tôi. Nhưng nếu bây giờ có thể gặp lại, tôi sẽ không để mình ngu ngốc như ngày xưa. Tôi sẽ trân trọng cuộc gặp ấy và nuôi nó phát triển lên, có thể chỉ là tình bạn, có thể chỉ là một thứ gì đó lớn lao hơn thế.

Hôm trước tôi bỗng dưng mơ thấy cô ấy. Sau bao nhiêu năm cô biến mất khỏi ký ức của tôi, thì đột nhiên cô lại xuất hiện trong giấc mơ, khiến tôi ngậm ngùi. Và tôi đã viết bài này.

5 Responses

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang