Những nàng đẹp
Tôi thấy nàng bước xuống cầu thang, chợt thấy tim mình như hẫng đi một nhịp. Trong chiếc đầm xanh ngọc và đôi giày đỏ, giữa hàng hàng người đi tới đi lui trong tiệm sách chật chội ấy, nàng dường như đứng ở một không gian riêng. Không khí nàng thở là riêng, âm thanh nàng nghe là riêng, lối nàng đi là riêng. Tôi như thấy nàng đang đứng trong một cái hộp bằng kiếng, nàng đi đến đâu là chiếc hộp ấy lại di chuyển theo nàng. Tất cả mọi người nhìn thấy nàng nhưng họ không thể lại gần, không thể đụng chạm. Một cái hộp kiếng khép kín, không có lối vào. Khi nàng bước qua tôi, tay nàng đã cầm hai quyển sách, Lolita và Phía Nam Biên Giới, Phía Tây Mặt Trời. Đôi môi đỏ trên bìa quyển sách thứ hai nổi bật nhưng lại được làm mềm bằng nền màu kem của bìa quyển sách thứ nhất. Những màu sắc được đặt gọn ghẽ. Tôi ngờ rằng nàng chọn những quyển đó là bởi một sở thích hoàn hảo kỳ quặc đối với những gam màu.
Và nàng bỏ chúng tôi sau đuôi mắt. Kiêu ngạo. Riêng Biệt.
Một hôm, tại Galaxy, khi vừa bước ra khỏi phòng chiếu, tôi gặp nàng. Người con gái ấy có một gương mặt bình thường, một vóc dáng bình thường. Một kiểu người nhìn thấy rồi quên đấy. Nhưng bởi cái vị trí tôi đứng thấp hơn nàng nên đập vào mắt tôi là đôi bàn chân của nàng. Tôi nhớ nàng mang một đôi giày thấp gót màu nude. Làn da trắng ngần từ bàn chân nàng nối liền với phần mũi giày tạo thành một dải hoàn hảo, như thể đôi giày đó dính liền với chân nàng. Là một phần không thể tách rời. Tôi nghĩ bàn chân đó là ngọc, tôi ngờ bàn chân đó là ngà. Nàng đi bằng hương đêm Bước chân nhẹ hơn cả hơi thở, bước chân mềm hơn cả cánh hoa.
Nàng đi trên một sợi tơ. Từng nhịp từng nhịp. Nàng đi trên một sợi tơ.
Tôi muốn gọi nàng là “tiểu thơ”. Nàng đi vào trong lòng mơ.
Trong một lúc đứng dừng đèn đỏ, tôi nhìn thấy gương mặt nàng nghiêng nghiêng. Đôi mắt nàng to với hàng mi dài, mũi thì thẳng, làn da lại trắng. Đó là một người phụ nữ đã có chồng. Nàng trông xuề xòa với bộ đồ bộ, cái mũ vải lùm xùm nằm trong mũ bảo hiềm, tay cắp nách mang, nhưng tôi nhớ, nhớ gương mặt nàng thanh thanh, nhớ đôi mắt áng chừng vất vả đã nhiều, nhưng vẫn có chút thơ dại, non nớt đang tò mò nhìn chòng chọc cuộc đời.
Tôi nghĩ, nếu mình là chồng nàng, tôi sẽ ủ nàng trong nhung, bọc nàng trong lụa. Tôi sẽ giấu biếng nàng đi, để đừng ai nhìn thấy nàng, chạm vào nàng, để những vẩn đục của cuộc đời không làm phai nhạt đôi con ngươi trong trẻo.
Tôi sẽ nuôi nàng như nuôi loài lan Bạch Ngọc. Cái giống loài ấy “không chịu ở lâu bền cùng người. Gió mạnh là gãy, nắng già chút là héo, mưa nặng hột là nẫu”.
Và nàng sẽ chỉ tỏa hương cho mỗi tôi mà thôi.
Cọng cỏ và hương đêm
Năm mười bốn tuổi, tôi yêu một người con gái. Thật ra, nếu nói là yêu thì không phải, chỉ là cảm giác thích ở gần nàng, thích nhìn thấy nàng, thích là một phần cuộc sống của nàng. Thôi thì cứ cho đó là một kiểu yêu đi. Nàng học cùng lớp với tôi, không đẹp xuất sắc, không học xuất sắc, không có tài năng gì đặc biệt nổi trội, là kiểu học sinh ngoan hiền, bình thường. Tôi nhớ nàng có gương mặt nhỏ nhỏ, đôi mắt nhỏ nhỏ không rõ mí, cái mũi nhỏ nhỏ, môi mỏng mỏng, làn da trắng lạnh nhờ nhờ. Tôi nhớ nàng hay cười nhẹ nhàng, lúm đồng điếu mờ mờ ẩn ẩn. Tôi nhớ những ngón tay trăng trắng khẽ khàng đưa. Tôi nhớ giọng nói nàng thanh như tiếng một nhành cây bị bẻ gẫy. Đẹp như hoa mai chiếu thủy, đẹp như ngọn cỏ đẫm sương, đẹp đến mức tôi có cảm giác rất lạ lùng, như thể một buổi sáng mờ ảo, tôi tỉnh dậy và thấy mình nằm giữa một cánh đồng, nắng chưa lên, sương hẵng còn buông xuống. Một cảm giác trong trẻo đến thanh thản.
Và nàng đã mãi đẹp như vậy, ở tuổi mười bốn.
Tôi nhìn thấy nàng qua những tấm hình. Người con gái ấy tôi không quen, cũng chưa từng gặp mặt. Tất cả những gì tôi biết về nàng là qua những tấm hình. Tôi thấy mái tóc xõa dài xiên xiên theo gió, tôi thấy chiếc mũi nàng nghiêng nghiêng, thanh thanh, tôi thấy làn da, tôi thấy những đốt xương. Tôi ngỡ người con gái ấy là cây, một cành cây khô trụi lá của mùa đông vươn thân lêu nghêu đón gió giữa đồng. Tôi ngờ nàng là dòng chảy của con suối, dưới ánh nắng mặt trời, những dòng chảy trong veo và rạng rỡ. Đôi lúc, tôi thấy nàng là ánh đèn đêm, là con bướm, con ngài. Buồn bã và lửng lơ. Hoang đàn và trơ trơ.
Tôi cảm thấy nàng sẽ bay mất. Ý nghĩ đó làm tôi có thoáng đau lòng. Một ngày nào đó, có thể là vào một ngày nào đó, giữa vũ trụ không có ánh sao, chỉ toàn những ngọn đèn xanh đỏ của thành phố này, nàng sẽ đột nhiên biến mất. Tan vào đêm, tan vào cây, tan vào mây, tan vào dòng chảy, tan vào những cánh đồng.
Nàng. Trông cô độc và trôi dạt.
Nguồn: https://ciapika.wordpress.com/2012/09/09/nhung-nang-dep/
https://ciapika.wordpress.com/2012/09/11/nhung-nang-dep-cong-co-va-huong-dem/