Họa bì
Tôi sắp kể cho bạn nghe một câu chuyện thật nhảm nhí, có thể bạn tin nó, có thể bạn nghe nó như một câu truyện hư cấu để mua vui, nhưng nó thực chất là một câu chuyện có thật, nó ma mị và khó hiểu tới mức chính tôi là người đã chứng kiến chúng, đã mắt thấy tai nghe nhưng cũng không thể tin được đây là câu chuyện có thật và nó đã diễn ra trước mắt mình. Đây là một câu chuyện có thật, và nó hơi rùng rợn một tí nên có thể nó sẽ không thích hợp cho bạn. Hoặc giả sau khi bạn nghe xong thì bảo ngay “đúng là một chuyện nhảm nhí hoang đường” thì tôi cũng không trách gì bạn, bởi ngay cả chính tôi còn không thể tin nổi huống chi là bạn.
Anh là bạn thân của tôi, chúng tôi quen biết nhau cũng đã nhiều năm, chúng tôi làm chung trong một công ty, tôi là nhân viên mới còn anh là nhân viên cũ. Những ngày đầu vào công ty chúng tôi cũng không nói chuyện gì với nhau nhiều cho lắm, chỉ gặp mặt, chào hỏi nhau mà thôi. Rồi một hôm tình cờ nào đó, tôi không nhớ rõ mình đã làm gì hôm đó nữa, chỉ nhớ rằng chúng tôi đã nói một chuyện gì đó rất hợp nhau, rồi cả tôi và anh đều nhận ra chúng tôi khá hợp nhau, từ đó chúng tôi trò chuyện với nhau nhiều hơn và đã trở thành bạn thân. Đến bây giờ tôi vẫn thường đến thăm mộ anh ấy giống như trước kia chúng tôi vẫn thường đến nhà nhau chơi vậy. Từ đó, không chỉ trò chuyện trao đổi với nhau về những sở thích ở công ty mà chúng tôi cũng thường xuyên gặp nhau vào những ngày nghỉ, chúng tôi thường đi câu cá, và tôi thường mời anh đi xem phim cùng với chúng tôi, tôi và bạn gái tôi. Anh và tôi đều rất thích thể loại phim kiếm hiệp, mặc dù bạn gái tôi không thích thú gì mấy, nhưng nàng vẫn thường đi xem cùng với chúng tôi vì nếu hai người đàn ông đi xem phim cùng nhau thì không được hay cho lắm, bởi vậy nên cũng khá khó khăn vì tôi phải tìm những bộ phim ít nhất cũng phải có vài chi tiết tình cảm lãng mạn rơi nước mắt hay là có vài chi tiết cười để nàng có thể hứng thú cùng với chúng tôi, nhưng tìm những bộ phim ấy thì rất khó cho nên chúng tôi cũng rất ít khi đi xem phim cùng nhau.
Anh lớn hơn tôi bảy tuổi, tôi đã có bạn gái và chúng tôi sắp cưới nhau vào cuối năm, còn anh thì vẫn còn độc thân. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho anh, nhưng tôi không biết việc anh độc thân là kết quả hay là nguyên nhân dẫn tới những suy nghĩ điên dại của anh đã khiến anh trở thành như bây giờ. Anh có một căn nhà nhỏ, không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ lắm, với căn phòng ấy thì một mình anh vẫn rất thoải mái. Tôi thường đến nhà anh chơi, thỉnh thoảng có mượn vài quyển sách của anh về đọc, còn lại thì đa số là nói chuyện theo kiểu đàm đạo những chuyện trên trời dưới đất mà tôi và anh lại rất thích. Anh cũng hay đến phòng trọ tôi chơi, tôi thì phải ở nhà trọ vì chưa có điều kiện, còn anh thì đã mua được một căn nhà nhỏ sau một thời gian dài tích góp. Bạn gái tôi cũng khá thích anh vì anh nói chuyện không chỉ hay mà còn rất vui tính, và anh cũng thường dạy cho tôi rất nhiều điều ngoài xã hội mà chúng tôi không thể biết được. Chúng tôi coi anh như là anh ruột của mình vậy, và cũng có lẽ anh cũng xem chúng tôi như những đứa em vì anh rất tốt với chúng tôi, y như người thân trong gia đình vậy.
Như đã nói, tôi không biết việc anh độc thân là nguyên nhân hay là kết quả. Sự việc là như thế này.
Anh rất thích phim kiếm hiệp, những bộ phim cổ trang, và đặc biệt, anh rất thích thú những bộ phim về yêu ma quỷ quái. Anh bảo chúng rất hay, chúng không chỉ để giải trí mà chúng còn cho ta nhiều bài học từ những chuyện kỳ bí ấy. Anh có thể ngồi kể cho tôi nghe cả ngày về những chuyện đó, nào là ma kết hôn cùng người phàm, rồi yêu quái sống với con người. Anh có thể bàn về những chuyện ấy cả ngày mà không biết mệt mỏi, còn tôi thì chỉ biết ngồi nghe vì tôi mù tịch về những chuyện đó. Trong những chuyện mà anh kể với tôi, anh thường nhắc đến truyện Họa bì. Anh bảo anh đã đọc truyện và đã xem tất cả các bộ phim được chuyển thể từ đó. Tôi cũng có xem thử những bộ phim mà anh nói, nhưng do không có nhiều thời gian cho nên tôi xem chúng đứt đoạn và chỉ hiểu được nôn na nội dung của chúng mà thôi.
Anh bảo anh thích nhất phiên bản phim truyền hình, truyện thì ngắn và khô khan quá nên anh không thích, anh thích phiên bản phim hơn vì họ tô vẽ thêm trong đó nhiều thứ, đặc biệt là họ thêm thắt một chút tình yêu vào trong đó. Tôi cũng có đọc truyện và xem thử phim, và quả thật truyện viết đơn giản quá và khô khan quá, chỉ kể về chuyện một con quỷ đội một bộ da người rồi ăn tim Vương Sinh mà thôi, còn trong phim lại khắc họa một tình yêu đơn phương rất chân thành của Tiểu Duy, làm mọi việc ác cũng chỉ để tìm kiếm tình yêu cho mình, nếu xét về một góc độ nào đó, có thể nàng đã đúng, và nó còn ca ngợi sự chung thủy của Vương Sinh một lòng một dạ với vợ của mình là Bội Dung. Chính vì một câu truyện được thêm thắt như thế nên đã khiến anh say mê nó đến nỗi nhiều lúc anh tưởng tượng chính mình đang ở trong phim. Anh bảo anh ngưỡng mộ trước tình yêu của Tiểu Duy, nếu có thể gặp mặt Tiểu Duy một lần rồi chết anh cũng vẫn mãn nguyện. Anh cứ tưởng tượng mình được cô tiểu hồ ly đó yêu mình như cô đã yêu Vương Sinh, và anh sẽ đáp lại tình yêu đó, bất chấp ranh giới giữa anh và cô là hồ với người. Anh lại hay kể cho tôi biết về trí tưởng tượng của mình, anh tưởng tượng ra cảnh Tiểu Duy sẽ moi tim anh ra và ăn nó. Vì anh là người mà Tiểu Duy yêu thương thật lòng và anh cũng yêu thương cô ấy thật lòng nên nếu cô ấy có thể ăn tim của anh, bộ da của cô ấy sẽ được tươi đẹp mãi mãi. Và anh sẵn sàng dâng tim mình cho cô.
“Nhưng cô ấy sẽ không ăn tim anh đâu, vì cô ấy yêu anh cơ mà, ai lại muốn ăn tim người mình yêu chứ”, tôi nói như muốn phủ nhận quan điểm của anh.
“Cô ấy sẽ ăn, vì anh muốn cô ấy ăn tìm của mình mà.”
“Không đâu, cô ấy sẽ không ăn đâu, ai lại ăn tim người mà mình yêu thương chứ, cho dù người đó có muốn đi chăng nữa. Như mấy bộ phim ấy, cô gái bảo chàng trai cứ nổ súng và mặc kệ mình đi, nhưng có ai nổ súng đâu và thế rồi chết cả đám.”
“Cô ấy sẽ ăn, chắc chắn sẽ ăn.”
“Tại sao?”
“Vì anh tưởng tượng ra nha vậy mà.” Nói rồi anh cười tít mắt. “Nhưng dù sao anh mày vẫn hy vọng sẽ được gặp cô ấy bằng da bằng thịt.”
“Vậy nếu anh gặp cô ấy thật sự ở ngoài đời, anh có muốn để cô ấy ăn tim mình không?”
“Vẫn muốn, vì sự việc vốn dĩ là như vậy mà, ta nên để cho nó tiếp tục theo dòng chảy của nó, nếu ngăn nước sẽ thành lũ lụt, những chuyện khác cũng như vậy, nếu ta cố tình cho nó diễn ra khác đi, thì rất có thể sẽ có nhiều chuyện khác tệ hại hơn gấp nhiều lần nữa kìa.”
Có thể anh đã đúng. Mọi thứ từ tâm mình mà ra, mình nghĩ ra điều ác thì sẽ xảy ra cái ác, mình nghĩ ra điều thiện thì sẽ xảy ra những điều tốt lành. Những cái ác đều xuất hiện đầu tiên trong những suy nghĩ, trong đầu óc của những tên tội phạm, rồi những suy nghĩ ấy mới biến thành hành động và cái ác mới diễn ra. Nếu bọn chúng không suy nghĩ những thứ đó thì sẽ không bao giờ xảy ra những việc như thế. Không có một tên giết người nào đang cầm trên tay con dao, đang kề vào cổ người khác nhưng trong miệng lại đọc kinh và trong đầu lại nghĩ đến những lời Phật dạy cả. Có thể trong đầu óc hắn có những thứ tốt đẹp bên trong đó, nhưng những lúc hắn phạm tội thì những thứ đó đã bị lấn ác bởi những suy nghĩ độc ác của hắn tồi. Những điều khác cũng vậy, khi ta nghĩ đến nó, mọi việc sẽ xảy ra theo đúng hướng như ta đã suy nghĩ. Mọi thứ đều từ suy nghĩ mà ra, từ suy nghĩ người ta mới hành động. Anh vẫn thường nói vậy với tôi mỗi khi tôi cười nhạo cái suy nghĩ được gặp hồ ly của anh.
Rồi cho đến một hôm, suy nghĩ của anh đã trở thành sự thật, và anh đã để nó diễn ra đúng theo suy nghĩ của mình.
Ngày hôm đó, anh có việc đi xa nên không có ở nhà, anh có nhờ tôi sang nhà anh xem mọi thứ có ổn không. Hôm đó là ngày cuối tuần, tôi cũng khá rảnh rỗi nên đã tạt qua nhà anh xem xét mọi thứ. Và mọi thứ đã diễn ra ở đó khiến tôi rất kinh ngạc.
Cổng nhà anh không khóa, đoán chừng có chuyện gì bất thường, tôi nhìn kỹ căn nhà, nghe ngóng tình hình, ngôi nhà vẫn yên tĩnh và không có tiếng động gì, cánh cửa chính khép hờ chứ không đóng chặt. Tôi nghĩ có lẽ trộm đã lấy trộm xong và để cử nhà anh nhỏ như vậy. Tôi vào xem xét tình hình xem đã bị mất những gì để cho anh biết. Khi bước vào nhà, những gì mà tôi nhìn thấy làm tôi không khỏi sững sờ, không thể tin vào mắt mình đó là sự thật. Bên trong nhà, ngay tại phòng khác, một cô gái với tướng mạo xinh đẹp đang ngồi trê ghế sa lông với tư thế thật nghiêm trang và lịch sự. Cô không giống với bất kỳ một ai khác trên đời này. Trên người cô là một bộ quần áo trắng muốt, được may rất khéo bằng một chất vải nào đó mềm mại nhưng khó có thể tìm thấy được bất kỳ ở đâu. Điều làm tôi ngạc nhiên đó là bộ quần áo của cô không giống với những bộ quần áo mà tôi thấy trên đời, nó đích thị là một bộ quần áo cổ trang đúng như trong các bộ phim mà tôi đã từng xem. Nhiều lớp vải trắng ngần được may khéo léo, đan xen nhau che kín cơ thể hoàn hảo của cô gái. Cô mang một đôi giày trắng có thêu chỉ rất đẹp, và nó cũng được may đúng như trong những bộ phim thời xưa. Tóc cô cũng được búi y hệt những bộ phim. Làn da cô trắng như tuyết, những ngón tay thon dài và mềm mại, gương mặt cô là những đường nét hoàn hảo toát lên một vẻ đẹp không ai sánh bằng. Tôi ngồi xuống ghế đối diện, nhìn cô một hồi lâu, cô cũng vẫn ngồi đó yên lặng để cho tôi ngắm nhìn. Hình dáng ấy và gương mặt ấy rất quen thuộc, tôi đã nhìn thấy nó ở đâu đó rồi. Một hồi lâu sau, tôi đã nhớ ra được cô là ai, lúc này cô vẫn ngồi yên lặng nảy giờ bỗng lên tiếng:
“Đúng vậy, thưa tiên sinh. Tôi chính là Tiểu Duy.”
Không thể tin vào mắt mình được nữa, tôi thẫn thờ khoảng vài giây rồi mới thốt nên lời:
“Tại sao cô lại biết tôi nghĩ như vậy?”
“Đúng vậy, tôi biết mọi thứ mà tiên sinh biết, tất cả những gì mà tiên sinh suy nghĩ, tưởng tượng ra tôi đều biết, và tôi sẽ làm theo đúng như vậy, bởi vì tôi chính là những suy nghĩ ấy.”
“Vậy cô sẽ không moi tim tôi ra mà ăn chứ?”
“Tất nhiên là không, tiên sinh đâu có nghĩ rằng tôi sẽ moi tim tiên sinh ra, tiên sinh cũng đâu muốn như vậy. Và tôi cũng không thương yêu gì tiên sinh vì chưa bao giờ tiên sinh ngĩ rằng tôi yêu tiên sinh cả.”
“Vậy cô sẽ moi tim anh ấy và ăn nó?”
“Đúng vậy, nó sẽ làm cho bộ da này xinh đẹp mãi mãi.”
“Nhưng cô yêu anh ấy mà, cô không thể giết chết anh ấy vì cô yêu anh ấy, không ai muốn giết người mà mình yêu cả.”
“Bởi vì đó là những suy nghĩ của huynh ấy, huynh ấy biết tôi yêu huynh ấy, nhưng huynh ấy muốn tôi ăn tim huynh ấy vì huynh ấy muốn tôi xinh đẹp mãi mãi, huynh ấy muốn tôi ăn tim của huynh ấy mặc dù tôi yêu huynh ấy, và tôi phải làm như vậy vì đó chính là những suy nghĩ của huynh ấy.”
“Nhưng cô có thể không làm theo được mà, đâu ai bắt cô phải làm theo đúng những suy nghĩ điên rồ của anh ấy.”
“Tôi không thể.”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi chính là những suy nghĩ của huynh ấy, cả tôi và những gì tôi làm đều là do suy nghĩ của huynh ấy mà thành, tôi không thể thay đổi nó.”
“Vậy nếu huynh ấy nghĩ rằng cô không ăn tim huynh ấy thì cô sẽ làm y như vậy chứ?”
“Tất nhiên sẽ như vậy. ” Nói rồi cô đứng lên rồi cúi chào tôi, “Xin từ biệt tiên sinh.”
“Chẳng phải cô đến đây để tìm anh ấy sao?”
“Đúng vậy, nhưng người tôi cần tìm đã không có ở đây.”
“Vậy tại sao cô lại không biết rằng anh ấy không có nhà hôm nay trong khi cô chính là những suy nghĩ đó chứ?”
“Bởi vì không ai nghĩ điều đó cả. Còn bây giờ trong đầu tiên sinh đã nghĩ ra điều đó nên tôi mới biết.”
Nói rồi cô bước ra cửa rồi mất dạng. Tôi ngồi thẩn thờ một lúc rồi khóa cửa cẩn thận. Tôi cố tình sang hàng nước gần đó hỏi thăm họ có thấy ai từ nhà anh bước ra không thì tất cả họ đều bảo rằng chỉ có một mình tôi từ đó bước ra.
Khi anh về, tôi đã chạy ngay sang bên anh kể lại tất cả mọi chuyện đã qua. Không chỉ không nghi ngờ những chuyện mà tôi kể, vì nếu ai nghe thấy cũng sẽ bảo rằng nó rất hoang đường, anh còn mỉm cười và bảo tôi rằng”
“Chú biết tôi đã suy nghĩ những gì vào ngày hôm qua không?” Tôi lắc đầu và bảo rằng mình không biết thật sự.
“Tôi đã nghĩ thầm trong đầu rằng Tiểu Duy có đến nhà tôi để tìm tôi, nhưng tôi không có ở nhà, và khi chú đến đã gặp được cô ta, và mọi thứ diễn ra đúng y như lời chú kể vậy. Bởi vậy tôi mới tin vào tất cả những gì mà chú nói và tin rằng đó là sự thật vì chú không thể nói dối chính xác đến như vậy, cũng không hề có một sự trùng hợp nào đến như vậy.”
Tôi bần thần một hồi lâu, quả thật không thể tin vào những gì đã diễn ra. Khi bình tĩnh trở lại, tôi mới bảo anh:
“Nếu mọi việc sẽ xảy ra đúng như vậy, thì sớm muộn gì anh cũng sẽ bị cô ấy moi tim ra và ăn chúng. Vậy thì anh hãy nghĩ rằng cô ấy chỉ gặp anh và không moi tim anh ra, như vậy anh sẽ không chết.”
“Đúng vậy, nhưng anh sẽ không nghĩ như vậy, anh sẽ vẫn nghĩ như những gì mà anh đã nghĩ và anh sẽ vui lòng chết vì cô ấy”
“Đúng là vớ vẩn”, tôi buộc mình phải thốt ra câu nói đó trước những suy nghĩ điên rồ của anh.
Giờ thì tôi đã tin vào những gì mà mình đã tận mắt chứng kiến. Từ đó trở về sau, tôi vẫn khuyên anh bỏ ngay cái suy nghĩ điên rồ ấy vì một ngày nào đó nó sẽ trở thành sự thật, và nó sẽ chẳng hay ho gì đối với anh và cả tôi. Nhưng những nổ lực khuyên ngăn của tôi đều vô ích, anh không hề thay đổi những suy nghĩ điên rồ của mình.
Vài tháng sau đó, Tiểu Duy đã đến tìm anh lần thứ hai, lần này không phải lúc anh không có ỏ nhà nữa. Khi tôi biết điều đó thì anh đã trở thành một cái xác không hồn rồi. Tôi chạy ngay sang nhà anh khi biết được tin. Hiện trường được vây kín, cảnh sát điều tra qua lại xung quanh. Ai cũng bảo trong đời mình chưa bao giờ gặp một vụ án kỳ lạ như thế này. Giữa ngực anh đầy máu, tim của anh đã bị moi ra, có lẽ Tiểu Duy đã dùng tay mình moi tim anh ra vì lồng ngực anh thủng một lỗ to đến rợn người, và bên trong đó, trái tim của anh đã mất. Xung quanh hiện trường không hề có một dấu vết của bất kỳ ai, cũng không có dấu vết xô xác nào, cũng không có vết máu kéo lê gần đó, không có dấu hiệu của một món hung khí nào đã làm hại anh ấy. Tất cả đồ đạt trong nhà đều nguyên vẹn, chỉ mất duy nhất một thứ, đó là trái tim của anh ấy.
Tôi đã biết hết mọi chuyện, nhưng sẽ chẳng ai tin vào câu chuyện vô cùng hoang đường của tôi. Cho dù có thuyết phục đến cỡ nào, có thật lòng đến cỡ nào, và nếu có một cái máy phát hiện nói dối ở đó, có thử nhiều lần trên nhiều máy và tất cả chúng đều cho kết quả rằng tôi nói thật thì cũng không ai tin vào những lời nói của tôi, vì quả thật chúng vô cùng hoang đường, ngay cả chính tôi còn không thể tin được những gì mà mình biết trong đầu huống chi họ. Dù cố thuyết phục như thế nào thì đó cũng chỉ là những suy nghĩ hoang đường như anh đã từng tưởng tượng mà thôi. Biết rằng cuộc điều tra sẽ không đem đến kết quả gì, tôi trở về và giúp gia đình anh làm hậu sự. Quả thật cuộc điều tra không đem đến bất kỳ một kết quả gì, người ta dò xét từng dấu vết nhỏ ở hiện trường nhưng vẫn không thể tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào của hung thủ, rồi người ta khám nghiệm tử thi nhưng cũng không tìm thấy dấu vết gì. Vụ án đành khép lại và không ai nhắc đến nữa vì điều đó không hay ho gì trong ngành điều tra của họ cả.
Những ngày sau đó, tôi tha thiết muốn mình có thể được gặp lại Tiểu Duy để có thể hỏi rõ cô mọi chuyện dù tôi đã biết hết mọi thứ. Nhưng từ đó cho đến bây giờ tôi vẫn không bao giờ gặp lại cô một lần nào nữa. Có lẽ anh đã không nghĩ rằng Tiểu Duy sẽ gặp lại tôi và nói với tôi về mọi thứ, giờ đây anh cũng không thể suy nghĩ được nữa vì anh đã vĩnh viễn nằm trong lòng đất mất rồi. Tôi lại nghĩ rằng Tiểu Duy có thể sẽ đến gặp tôi theo suy nghĩ của tôi. Vì như nàng đã nói, mọi thứ đều từ ý nghĩ của mình mà ra, và nếu tôi nghĩ rằng cô sẽ gặp lại tôi thì một ngày đó chúng tôi sẽ được gặp lại. Nhưng tôi đã không bao giờ gặp lại được cô một lần nào. Bởi vì tôi không hề chứng kiến những gì đã diễn ra vào hôm đó, vì Tiểu Duy sẽ gặp tôi là Tiểu Duy mà tôi đã tưởng tượng ra nên tất nhiên nàng sẽ không thể kể cho tôi nghe mọi việc được vì tôi có bao giờ chứng kiến nó đâu. Như vậy sẽ không hề có một Tiểu Duy nào đến tìm tôi và kể cho tôi nghe được. Mãi cho đến bây giờ, đã nhiều năm sau tôi cũng không gặp lại cô được, vì Tiểu Duy mà tôi nghĩ ra khác với Tiểu Duy mà anh đã nghĩ, họ là hai người hoàn toàn khác nhau, tính cách cũng khác nhau, họ chỉ giống nhau về nhan sắc và tướng mạo mà thôi. Tôi chỉ gặp cô ấy một lần duy nhất trong đời. Tôi cũng không hề kể cho ai nghe về những chuyện ấy.
Và bây giờ, tôi viết lại câu chuyện hoang đường này ra giấy để sau này nếu có một người nào cô ấy thì có thể hiểu rõ mọi chuyện để không phải giống như anh nữa.