Giết con chim nhại – Thế giới ngoài kia thật đáng sợ
Mặc dù chủ đề chính của tác phẩm Giết con chim nhại là nạn phân biệt chủng tộc, thế nhưng điều để lại ấn tượng nhất đối với tôi lại là nhân vật Arthur – người được đám trẻ gọi bằng cái tên Boo. Sự bí ẩn của ông dưới góc nhìn của những đứa trẻ không chỉ đem lại sự tò mò thích chú cho người đọc, mà còn đem đến một câu chuyện vô cùng sâu sắc sau khi đọc giả biết được nguyên nhân đã khiến ông không bao giờ rời khỏi nhà. Rằng thế giới ngoài kia thật đáng sợ.
Ngài Boo là một nhân vật khiến Scout – người kể dẫn truyện – và đám trẻ chơi cùng vô cùng tò mò về ông. Những đứa trẻ chưa bao giờ được gặp ông, từ sự bí ẩn ấy mà chúng thêu dệt nên những câu chuyện rùng rợn về cái người mà chúng gọi là Boo. Chúng tự tưởng tượng ra những câu chuyện về sự nguy hiểm của nhân vật bí ẩn này, rồi tưởng tượng luôn rằng cái gia đình kia thật nguy hiểm.
Theo dõi mạch truyện, người đọc cùng phiêu lưu theo những tình huống hồi hộp nhưng cũng vô cùng hài hước của những đứa trẻ về ngài Boo này.
Đến những chương sau, chúng ta biết được rằng chính ông ấy là người đã để những viên kẹo vào hốc cây cho những đứa trẻ đến lấy. Hóa ra ông cũng là một người giàu lòng nhân ái, rất yêu thương trẻ em. Tuy không ai nói về việc đó cả, nhưng xuôi theo mạch truyện, ta có thể dễ dàng nhận ra điều này. Nhưng nguyên nhân khiến ông không bao giờ ra ngoài nữa vẫn là một ẩn số khó hiểu đối với những đứa trẻ và đối với cả người đọc.
Đến những chương gần cuối của truyện, ta mới thấy được nhân vật Boo xuất hiện, chính ông là người đã cứu những đứa trẻ khỏi tay Bob Ewell. Và điều ông lo lắng nhất, ông cố trốn tránh nhất cuối cùng cũng đã đến với ông. Arthur đã giết chết Bob Ewell để cứu những đứa trẻ.
Dù không miêu tả nhiều về Arthur, nhưng người đọc có thể dễ dàng hiểu về ông và tại sao ông lại không bao giờ ra khỏi nhà như thế. Ông là một người đã chứng kiến được những mặt tối của xã hội này. Ông nhận ra nó thật xấu xa, ông thấy được tội ác và bất công hiện diện ở mọi nơi. Ông kinh tởm chúng, và ông chọn cách đối mặt với chúng bằng cách lãng tránh chúng.
Atticus và Arthur chính là đại diện cho hai kiểu người, hai kiểu đối mặt với xã hội thối rửa này. Atticus chọn cho mình công lý. Ông tin rằng công lý luôn luôn chiến thắng. Ông đã chọn nghề luật sư để thực hiện sứ mệnh của mình.
Ông đấu tranh cho những người vô tội, ông dám đối mặt với những định kiến cũ kỹ. Ông dám đứng ra bảo vệ cho một người da đen vô tội mặc cho những lời dèm pha chỉ trích từ người khác. Ông đại diện cho một hình mẫu lý tưởng của sự đấu tranh và công bằng cho xã hội. Mặc dù cuối cùng, người da đen mà ông bảo vệ vẫn chết.
Nhiều người sẽ tự hỏi vì sao Tom Robinson lại bỏ trốn trong khi anh đã được ông Atticus bảo vệ? Và phần thắng hiện đang nghiên về phía họ. Câu chuyện về Tom Robinson không chỉ là câu chuyện về nạn phân biệt đối xử đối với người da màu, mà nó còn là câu chuyện về một xã hội mục rửa.
Mặc dù Atticus đã đưa ra được những bằng chứng chứng tỏ Tom vô tội, nhưng cuối cùng Tom vẫn bị kết tội. Đó chính là sự bất công mà ông đã không chiến thắng được. Với một xã hội như vậy, Tom không còn lý do nào để tin tưởng vào những con người đang thực thi công lý ngoài kia nữa. Con người của chính nghĩa mà anh tin tưởng nhất là ông Atticus đã thất bại. Giờ đây với anh, những người da đen luôn là những con người xấu xa và bẩn thỉu.
Không những thế, ta còn thấy rõ những con người đã tạo nên sự bất công đó. Gia đình Ewell chính là một nhân tố cấu thành sự xấu xa ấy. Những con người tự coi mình là thượng đẳng kia hóa ra cũng xấu xa chẳng kém gì những tên tội phạm mạt hạng nhất.
Không chỉ dừng lại ở việc vu khống một người da đen vô tội, Bob Ewell đã trả thù người bảo vệ cho Tom là ông Atticus bằng cách bắt những đứa con của ông. Một hành động trả thù vô cùng hèn hạ. Vậy thì xã hội này còn thứ gì tốt đẹp để chúng ta có thể tin tưởng vào?
Khác với Atticus, Arthur chọn cách đối mặt với chúng bằng cách trốn tránh. Các làm của ông không phải là một ý tốt. Bởi vì nếu như ai cũng trốn tránh như ông thì ai sẽ là người đứng ra bảo vệ lẽ phải?
Nhưng cách trốn tránh của ông cũng cho ta thấy một hiện thực vô cùng tàn nhẫn rằng những con người như ông Atticus vẫn còn quá ít, họ không đủ để chiến thắng những thứ xấu xa ngoài kia. Cuối cùng họ vẫn thất bại, Tom vẫn bị kết tội và Tom vẫn chết.
Arthur là biểu hiện của kiểu người đã mất hoàn toàn niềm tin vào những lý tưởng tốt đẹp. Ông đã bị hiện thực chà đạp và cuối cùng ông đã chấp nhận nó, rằng xã hội này đã không thể cứu vãn được nữa.
Không tin vào công lý và chính nghĩa như Atticus, ông đã bảo vệ những đứa trẻ theo cách của riêng mình, đó là giết người
Khi kẻ vu khống vẫn nhẩn nhơ ngoài vòng pháp luật trước một người vô tội đã phải bỏ mạng vì hắn. Khi kẻ ấy lại tiếp tục thực hiện công việc xấu xa của mình đối với những đứa trẻ. Thì liệu rằng công lý kia có thật sự bảo vệ được những đứa con của ông Atticus hay không? Hay chúng nó cũng đã chết như Tom mất rồi?
Và Arthur đã không cần ai trả lời những câu hỏi ấy, vì với ông, câu trả lời đã quá rõ ràng. Ông không thể tin tưởng vào công lý kia, ông đã chấp nhận cái hiện thực xấu xa ấy và ông đã dùng chính nó để bảo vệ những người mà ông yêu thương.
Tôi không phải là người rất tốt, thưa ngài, nhưng tôi là cảnh sát trưởng hạt Maycomb. Đã sống ở thị trấn này cả đời và tôi gần bốn mươi ba tuổi. Biết mọi việc ở đây từ trước khi tôi ra đời. Có một chàng trai da đen chết chẳng vì lý do gì cả, và người đàn ông này chịu trách nhiệm cho cái chết đó. Lần này hãy để người chết chôn người chết. ông Finch. Hãy đển người chết chôn người chết.
Cuối cùng hiện thực vẫn là hiện thực, nó vẫn vô cùng tàn khốc và thế giới này thật đáng sợ. Đôi khi ta phải sống trong chúng bằng cách tự biến mình trở nên giống như chúng.
Bố Atticus ngồi nhìn xuống sàn nhà hồi lâu. Cuối cùng ông cũng ngẩng đầu lên. “Scout,” ông nói, “ông Ewell té trên con dao của ông, chắc con hiểu chứ?”
Có vẻ bố Atticus cần được cổ vũ. Tôi chạy đến bên ông, ôm ông và hôn ông tới tấp. “Vâng, thưa bố, con hiểu,” tôi đoán chắc với ông. “Ông Tate nói đúng.”
Bố Atticus nhẹ nhõm và nhìn tôi. “Ý con là sao?”
“Vâng, nó giống như việc bắn một con chim nhại vậy, đúng không bố?”
Bố Atticus úp mặt ông vào tóc tôi và xoa nó. Khi ông đứng lên bước qua hàng hiên vào chỗ bóng tôi, bước chân trẻ trung của ông đã trở lại. Trước khi đi vào nhà, ông dừng lại trước mặt Boo Rayley. “Cám ơn vì những gì đã làm cho những đứa con của tôi, Arthur,” ông nói.