Bí mật
Năm tôi mười sáu tuổi, tôi đã phải lòng một cô bé nhỏ hơn mình tám tuổi. Năm đó em chỉ mới tám tuổi, còn tôi gấp đôi tuổi em. Tôi đã yêu một cô bé chỉ bằng nửa tuổi mình, ngây thơ và chẳng biết gì. Tội lỗi, đó là từ ngữ ngắn nhất đã hiển hiện trong đầu tôi lúc này. Tôi cảm thấy tội lỗi từ sâu thẳm bên trong con người tôi, tội lỗi trong từng ý nghĩ, trong từng ánh nhìn. Một kẻ bệnh hoạn, một kẻ biến thái, hay một sinh vật nào đó không phải là con người nữa. Tôi cũng không biết mình là thứ gì, mình đang nghĩ gì và đang làm gì. Vì tôi không thể làm chủ được suy nghĩ của mình nữa rồi.
Những hình ảnh về em cứ ám ảnh mãi trong đầu tôi dù tôi đã cố quên đi chúng. Tôi thấy rõ gương mặt còn trẻ con của em, nhưng dường như gương mặt ấy là một thứ ma thuật huyền bí nào đó, nó cuốn tôi vào cơn mê loạn, nó biến tôi thành một kẻ si tình bệnh hoạn. Tôi nhớ mái tóc bổ đôi của em, dù sau này em đã không để kiểu tóc ấy. Tôi thấy em như một diễn viên nào đó trong phim mà tôi không biết tên, cũng không nhớ rõ trong bộ phim nào. Tôi chỉ nhớ mỗi gương mặt, vì gương mặt của em giống hệt như vậy, hay vì tôi đã tưởng tượng ra một gương mặt giống hệt như gương mặt của em, tôi cũng không rõ. Nhưng mỗi lần như vậy, cảm giác tội lỗi cứ lớn dần trong đầu tôi, dằn dặt tôi một cách thầm kín. Tôi chẳng nói điều này với ai, cũng không bao giờ để lộ nó ra dù chỉ nửa lời. Cứ như thế, tôi tìm cách trốn tránh em, để không nhìn thấy em, để không nghĩ về em, để sự mặc cảm về tội lỗi không dày vò tôi trong những đêm tăm tối. Tôi đã trốn tránh nó, như một kẻ tội phạm đang trốn tránh bản án lương tâm của chính mình.
Cả ba năm học phổ thông tôi hầu như về nhà rất ít, nhưng không phải như vậy mà tôi không gặp em. Tôi vẫn thấy em hay ghé chơi nhà em họ của em. Em đã lớn hơn trước, cao hơn, có phần gì đó chững trạc hơn. Tôi nhìn thấy em đang lớn dần lên, thấy em cao hơn, thấy em thông minh hơn. Em biết đạp xe đạp, em cắt kiểu tóc mới trông thật ngố, dù những lần nhìn thấy em chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cũng từ đó, tôi chẳng còn nói gì với em nữa, đơn giản vì tôi cũng chẳng còn lý do gì để gặp em. Em không còn chơi với lũ cháu của tôi, tôi cũng quá lớn để chơi đùa với bọn chúng. Tôi bắt đầu bận bịu với những mối quan hệ mới ở trường học, ở nhà trọ. Tôi chìm mình vào những trò chơi điện tử vô bổ, tôi ngủ mê trong cơn lười biếng của tuổi vị thành niên, tôi quên gia đình, quên cả những con người đã từng khiến mình rung động, trong đó có em. Vậy mà mỗi khi trở về nhà, những hình ảnh về em lại ùa về, mặc dù tôi không còn nhìn thấy em nhiều như trước nữa nữa, nhưng những suy nghĩ về em vẫn không hề biến mất, nó vẫn hiển hiện đầy đủ và trọn vẹn như những ngày đầu. Tôi vẫn còn yêu em da diết, dù cảm giác tội lỗi vẫn cứ đeo bám tôi trong từng dòng suy nghĩ. Mỗi lần nghĩ về em, cái cảm giác tội lỗi ấy lại ùa về, song hành và ám ảnh tôi. Tôi muốn dứt khỏi nó, hoặc là tôi quên em đi, hoặc là tôi trở thành một kẻ xấu xa, không còn đạo đức nữa. Nhưng không, nó cứ đi cùng nhau cùng nhau, hòa quyện vào nhau và ám ảnh tôi mãi, tôi chẳng thể dứt bỏ một trong hai, lại càng không thể dứt bỏ cả hai.
Lên mười tám tuổi, tôi bỏ quê lên thành phố học đại học, em vẫn nhỏ hơn tôi tám tuổi. Tôi không còn gấp đôi tuổi của em nữa, nhưng con số ấy vẫn là một khoảng cách rất lớn, một khoảng cách đủ để mọi người thấy đó là một tên thanh niên bệnh hoạn có ý đồ với một con bé chỉ mười tuổi. Tôi lại quên hết những con người mà tôi biết ở phổ thông, cũng quên luôn cô gái khiến tim tôi đập mạnh vào năm lớp mười một, và tất nhiên quên luôn cả em. Và rồi cái vòng lặp ấy lại diễn ra, tôi lại nhớ về em mỗi khi về quê thăm gia đình. Thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về những con người đã từng làm trái tim tôi rung động, nhưng có lẽ vì tôi sẽ chẳng còn bao giờ gặp lại họ nữa nên những cảm xúc ấy cũng dần mờ nhạt, còn em, em vẫn hiển hiện đó, vẫn đang lớn lên từng ngày.
Tôi không còn nhớ rõ lần đầu tiên tôi biết nhà em là khi nào, chỉ biết rằng từ khi biết được căn nhà mà em đang ở, mỗi lần đi ngang tôi đều nhìn vào đó, như tìm một thứ gì, như đang cố tìm kiếm gương mặt của em dù có đôi khi tôi đã tìm thấy em nhưng rồi tôi lại quay đi chỗ khác như một hành động vô thức.
Khi tôi hai mươi mốt tuổi, tôi hay tin ba em mất, lúc đó em chỉ mới mười ba tuổi. Tôi lại suy nghĩ, nhưng không phải suy nghĩ về những kiếp người đã rời bỏ trần gian, mà tôi đang suy nghĩ cho em. Em còn quá nhỏ để trở thành trẻ mồ côi, nhưng cuộc sống lại muốn như thế, nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào thân thế nhỏ bé của em giữa trời đông lạnh giá. Em còn quá nhỏ để gánh chịu những tổn thương, em còn quá nhỏ để chứng kiến những mất mát của cuộc đời. Tôi không biết rồi từ đây em sẽ sống ra sao, mẹ em phải bương chải như thế nào để nuôi em ăn học. Nhưng mọi chuyện đã như thế, tôi còn biết làm gì ngoài việc suy nghĩ cho em và giấu kín những suy nghĩ ấy trong mình.
Bốn năm đại học của tôi trôi qua như một cái chớp mắt với những công việc phải làm quần quật cả ngày. Tôi thoáng chốc từ một cậu bé chưa trưởng thành đã để tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình trôi qua một cách nhanh chóng và tẻ nhạt mà không hề hay biết. Mọi thứ đều quá nhanh đến nỗi tôi đã giật mình khi ngoảnh đầu nhìn lại. Em đã mười bốn tuổi, đã lớn nhanh và bắt đầu ra dáng một thiếu nữ. Tôi nhìn thấy em trong đám cưới của một gia đình cùng xóm. Em mặc một bộ đầm màu vàng thật đẹp, nó khiến em trở nên trưởng thành hơn, đẹp hơn. Tôi cứ ngỡ em là một cô gái mười tám đầy son sắc dù em chỉ mới mười bốn tuổi. Khoảng cách giữa tôi và em đã bắt đầu ngắn lại, nhưng nó vẫn chưa đủ ngắn để những cảm giác tội lỗi ấy biến mất, vì em vẫn chỉ mới mười bốn tuổi.
Sau khi ra trường, tôi lại bỏ quê một lần nữa. Tôi lao vào kiếm tiền, bỏ lại mọi thứ phía sau, gia đình, bạn bè, cả những mối quan hệ. Đến năm tôi hai mươi sáu tuổi, tôi bắt đầu nghĩ về những chuyến về thăm nhà của mình. Tôi đã đợi mãi, đợi cho mình già đi từng ngày để em tiến dần đến tuổi xuân từng ngày. Tôi thấy em, xinh đẹp và thuần khiết. Mọi cảm giác tội lỗi trong tôi cuối cùng cũng đã được giải phóng. Em đã trở thành một cô gái trưởng thành, còn tôi vẫn còn đang rất trẻ. Nhưng tiếc thay, khi khoảng cách về tuổi tác giữa tôi và em đã ngắn lại, thì khoảng cách giữa tôi và em lại càng xa hơn, một khoảng cách vô hình chẳng thể nói thành lời. Tôi và em giờ đây đã hoàn toàn trở thành những con người xa lạ.
Năm em hai mươi tuổi, tôi thấy em cùng bạn trai về quê chơi tết. Đó là một cậu trai trẻ trạc tuổi em, có lẽ là lớn hơn em một tuổi, họ cùng học chung trường đại học. Đó là một chuyện không hề liên quan gì đến tôi, nhưng nào ai biết trong đầu tôi đã đau khổ như thế nào. Tôi biết rằng điều đó chắc chắn rồi sẽ đến, nhưng khi nó đến, tôi lại không thể kìm nén được suy nghĩ của mình. Tôi vẫn yêu em như ngày nào, không hề phai nhạt, vẫn y như hồi em còn là một cô bé tám tuổi.
Hai mươi hai tuổi, em tốt nghiệp đại học. Không lâu sau đó em lấy chồng, không phải người bạn trai ngày ấy, mà là một người đàn ông hoàn toàn khác, một người đàn ông mà em xứng đáng để có được. Tôi biết em đã đổ vỡ nhiều cuộc tình, tôi biết em đã không còn trinh trắng khi còn đi học. Nhưng người con gái nào lại không thế, một người con gái xinh đẹp như em làm sao lại không thể trải qua vài ba mối tình thời sinh viên cho được. Tôi dự đám cưới của em, với tư cách là một người hàng xóm. Tôi vô tư rượu thịt với bạn bè, tôi cứ giả vờ như bao nhiêu vị khách khác. Nào có ai biết được tôi đã và đang suy nghĩ những gì.
Mẹ hỏi tôi sau lớn rồi mà vẫn chưa có vợ, tôi vẫn chỉ cười mà không nói gì. Tôi hay tin cuộc hôn nhân của em đã tan vỡ sau hai năm không hạnh phúc. Mọi thứ diễn ra giống như một câu truyện rẻ tiền về những người con gái hồng nhan bạc phận. Xinh đẹp, lấy được một tấm chồng giàu sang phú quý, nhưng rồi gã chồng ấy cũng chỉ vì cái xinh đẹp ấy, nhanh chóng chán chường và tìm một bảo vật xinh đẹp khác ngoài trần đời. Có lẽ em đã từng hạnh phúc tuy rất ngắn, có lẽ em đã chịu nhiều đau khổ trong thời gian qua. Tôi lại thấy thương em nhiều hơn. Giờ đây tôi không chỉ yêu em như tình yêu thuở ban đầu, mà nó đã trở nên mạnh mẽ hơn bởi tình thương mà tôi dành cho em lúc này. Tôi muốn mình trở thành người đàn ông của em, tôi muốn che chở em hết quảng đời còn lại. Nhưng tiếc thay, tôi lại không làm điều đó kịp.
Tôi bỏ công việc hiện tại để trở về với làng quê mà tôi đã ra đi gần mười năm nay. Tôi muốn đến với em như những chàng trai cô gái trẻ tuổi chinh phục nhau. Tôi muốn bắt đầu với em từ một tình bạn của hai người xa lạ, rồi sau đó sẽ bảo vệ em cho đến cuối cuộc đời. Nhưng khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, tôi lại được tin em đã đi bước nữa. Lần này không phải là một chàng trai giàu có hay đẹp mã nữa. Người em chọn là một chàng trai nông dân bình thường, họ sống với nhau một cuộc sống bình dị như bao nhiêu người nông dân khác. Tôi biết em sẽ hạnh phúc với cậu ấy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi lại già chậm hơn em một chút, còn em, công việc chân tay đã khiến em tàn phai trông thấy. Bây giờ tôi và em lại hệt như hai con người đồng trang lứa, cho dù tôi lớn hơn em tám tuổi. Cuộc đời nghiệt ngã đã hành hạ em từng ngày, khiến tay chân em chai sần vì sương gió, khiến làn da em khô khốc và những nếp nhăn ngày càng nhiều lên theo nắng mưa. Em đã mất đi cái thanh xuân của tuổi trẻ, cũng mất luôn cả tương lai vì những sự lựa chọn sai lầm. Còn tôi, cái tình yêu mà tôi dành cho em lại chẳng thể mất đi được.
Tôi không còn lớn hơn em tám tuổi nữa, cũng chẳng ai nhớ rằng tôi đã lớn hơn em tám tuổi. Nếu có ai đó hỏi rằng giữa một ông lão bảy mươi tám tuổi và một bà lão bảy mươi tuổi có khác nhau nhiều không, thì câu trả lời là không. Tôi và em, từ khoảng cách giữa hai thế hệ, đã dần tiến lại gần nhau, em nhanh hơn còn tôi thì chậm hơn. Từ lúc bắt đầu, tôi gấp đôi tuổi em, rồi kết thúc khi chúng tôi dường như chẳng khác gì nhau. Tôi già nua, còn em cũng xấu xí. Nhưng cái khoảng cách giữa tôi và em lại không thể xích gần lại được thêm chút nào, vẫn xa vời vợi, vẫn là những suy nghĩ sâu thẳm trong tận đáy lòng. Tôi chẳng bao giờ, chẳng bao giờ dừng lại được việc mình yêu em, dù tôi và em đã đi đến hết cuộc đời, trên những con đường song song, và chẳng bao giờ cắt nhau dù chỉ một lần.