Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi

Đây không phải là cuốn sách đầu tiên mà mình đọc, thật ra mình đã từng giới thiệu một vài cuốn sách hay trên facebook của mình trước đó rồi. Nhưng mình chọn quyển sách này để giới thiệu cho các bạn đầu tiên trên blog này của mình bởi vì chính quyển sách này đã truyền cảm hứng cho mình viết blog này, giúp mình trở lại với ý định mà mình đã nung nấu từ hồi lớp 10 nhưng đã bị cho vào quên lãng. Hiện giờ mình đã là sinh viên năm thứ hai rồi.

Nói sơ qua vậy là được rồi, để phần cuối mình nói tiếp, còn giờ thì vào nội dung chính của sách thôi nào.

Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi có tên tiếng Anh là You are the apple of my eye (không có chứ “s” trong từ eye). Quyển sách đã quá nổi tiếng của tác giả Cửu Bả Đao, một nhà văn nổi tiếng người Đài Loan.

 

sach-co-gai-nam-ay-chung-ta-cung-theo-duoi
Bìa quyển sách “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi”

Đây không chỉ là một quyển tiểu thuyết, mà nó là một quyển hồi ký ghi chép một cách chân thật nhất về cuộc đời của chính tác giả – nhà văn Cửu Bả Đao. Một phần của cuộc đời anh nhưng nó để lại một kỷ niệm không thể nào quên của chính anh và của tất cả các nhân vật trong quyển sách. Sau đây mình xin tóm lược nội dung quyển sách trước rồi mới bàn luận thêm về nó sau.

Kha Cảnh Đằng là tên thật của Cửu Bả Đao. Là một cậu học trò quậy phá nhất trường. Đến nỗi thầy chủ nhiệm phải cho anh ngồi ở cuối lớp để không không thể nói chuyện với bất kỳ ai. Thế nhưng đâu có gì mà cản trở được sự nghịch ngợm của anh. Không có người để nói chuyện, anh chuyển qua nói chuyện với bức tường. Không còn cách nào khác nữa, thầy giáo chuyển cho anh ngồi lên bàn đầu, phía trước Thẩm Giai Nghi, cô gái mà sau này cả bọn cùng theo đuổi. Với hy vọng sẽ có một người kèm cặp cho Kha Đằng (tên mọi người thường gọi cho Kha Cảnh Đằng), thầy giáo sắp xếp như vậy. Thẩm Giai Nghi là cô gái học giỏi nhất lớp và có hạng trong trường. Thầy giáo hy vọng có thể khiến Kha Cảnh Đằng trở nên ngoan hơn khi được một bạn nữ học giỏi “kìm cặp”. Trong miêu tả của Cửu Bả Đao thì Thẩm Giai Nghi không đẹp, lại còn mặt rỗ, đó là lúc anh học lớp 8 trường Chương Hóa. Đến cấp 3 thì tác giả không nhắc gì đến sắc đẹp của Thẩm Giai Nghi, nhưng mình nghĩ là cô ấy đã đẹp hơn rất nhiều bởi vì trong ảnh thật cô ấy cũng rất đẹp.

Thẩm Giai Nghi tuy học giỏi nhưng cũng rất thích nói chuyện, chính vì cô không có ai để chia sẻ nên cô nói chuyện với Kha Đằng rất nhiều, có khi khiến anh phát bực. Cũng nhờ đó mà Kha Đằng không bị ghi tên nhiều nữa. Mỗi lần muốn nói chuyện là cô lại dùng bút bi đâm vào sau lưng Kha Đằng (đau đấy). Trong phim hình ảnh chiếc áo có dấu bút bi đâm nhiều lần được xuất hiện cùng với hình ảnh quả táo, cũng chính là hình ảnh chủ đề của phim. A Hòa lúc đó ngồi gần cũng đã thích Thẩm Giai Nghi.

Kha Đằng có tính tình trẻ con, đến khi học đại học mà anh vẫn còn trẻ con. Thẩm Giai Nghi thì ngược lại, suy nghĩ rất chính chắn. Thẩm Giai Nghi đã giúp Kha Đằng bằng việc ghi chú vào sách của anh để anh có thể tiến bộ hơn. Chính vì bị chê suy nghĩ trẻ con nên anh đã chứng tỏ việc học của mình, kết quả là thành tích học tập của anh đã có phần tiến bộ.

Nhưng sau đó thầy giáo lại đổi chỗ. Anh ngồi chung với Lý Tiểu Hoa và anh đã đem lòng yêu cô. Vì yêu Lý Tiểu Hoa mà anh đã cố gắng học tập tiến bộ, Lý Tiểu Hoa cũng học rất giỏi, và anh chọn khối tự nhiên theo Lỹ Tiểu Hoa thay vì khối xã hội mà anh đã dự định. Nhưng khi lên cấp 3 thì 2 người không còn gặp nhau nữa. Có lần Lý Tiểu Hoa hỏi anh: “Sau cậu không nắm tay tớ”. Nó cũng giống như bao chàng trai thiếu niên khác, yêu rất nồng cháy nhưng chưa bao giờ nắm tay người con gái mình yêu. Theo mình nghĩ, đó là một kỷ niệm đẹp mà không bao giờ quên trong mỗi con người chúng ta.

Tình cờ gặp lại Thẩm Giai Nghi khi cô học ở trường vào buổi tối. Và anh đã tìm lại được tình yêu của mình. Trong sách có một đoạn người bạn nói với Kha Đằng: “Mày yêu Thẩm Giai Nghi như vậy sao lại còn yêu Lý Tiểu Hoa”. Mình xin bàn về câu này một chút nhé.

Thật sự theo suy nghĩ của cá nhân mình, Thẩm Giai Nghi chính là người đầu tiên mà Kha Cảnh Đằng yêu chứ không phải là Lý Tiểu Hoa. Nhưng ảnh không cảm nhận được tình yêu đó bởi vì anh chưa bao giờ để mất nó. Nó chính là tình yêu thuần khiết nhất. Một tình yêu đến một cách tự nhiên đến nỗi bản thân Kha Đằng cũng không nhận ra. Nhưng nếu bạn đọc để ý kỹ, rõ ràng ta sẽ thấy cảm giác khó chịu của tác giả trước sự để ý của A Hòa dành cho Thẩm Giai Nghi. Thật sự anh đã yêu cô rồi nhưng anh không nhận ra bởi vì cô luôn luôn ở bên anh. Và lúc cô không ở bên anh thì anh lại dại dột yêu Lý Tiểu Hoa mà theo mình nghĩ, đó chỉ là sự dại dột thôi chứ anh không yêu cô thật sự. Và vì yêu Lý Tiểu Hoa một cách dại dột như thế mà anh đã lấp đi khoảng trống của Thẩm Giai Nghi trong tim anh mà anh không hề biết. Đến khi Lý Tiểu Hoa không còn nữa thì khoảng trống đó lại có dịp hành hạ anh. Và khi anh gặp lại cô, tình yêu bấy lâu nay ngủ yêu lại được vụt dậy.

A Hòa, Tạ Manh Học,…(và còn nhiều người bạn nữa nhưng mình không nhớ) đều cùng theo đuổi Thẩm Giai Nghi. Một cuộc đua âm thầm để yêu người con gái giỏi nhất trường. Mỗi người có một cách riêng. Nhưng chỉ có mỗi Kha Đằng là người có lợi thế nhất bởi vì mỗi tối anh đều học bài cùng với Thẩm Giai Nghi ở trường. Và anh là người mà Thẩm Gia Nghi tin tưởng.

co gai nam ay chung ta cung theo duoi phim

 

Sang đại học, mỗi người một con đường. Hai người không còn ở bên nhau nhưng trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau.  Nhưng cuộc đời luôn là một câu đố mà cho dù bạn trả lời như thế nào, bạn vẫn thua. Anh nói anh yêu cô, nhưng anh lại không dám nghe câu trả lời từ cô. Chính vì sự dại dột đó mà anh đã hối hận mãi về sau. Và tôi lại thấy ở đâu đó, chính chúng ta cũng như vậy. Tình cảm là một thứ khó nói. Nhưng khi đã nói ra thì ta lại không muốn đón nhận câu trả lời. Bởi lẽ tình yêu đẹp nhất là lúc nó còn đang mơ hồ, khi đã rõ ràng rồi thì nó cũng một phần nào phai nhạt đi. Và anh đã không nghe câu trả lời của cô. Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng như thế.

Anh và cô chia tay nhau sau khi anh tổ chức cuộc thi đấu đánh nhau ở trường. Cô đã bảo anh trẻ con. Và từ đó họ xa nhau mãi mãi. Đọc đến đây, ta sẽ thấy tiếc với câu truyện, tiếc với cuộc đời của tác giả. Nhưng rõ ràng họ khác nhau nhiều quá, khoảng cách khiến họ không bao giờ đến được với nhau chính vì học khác nhau quá nhiều. Thẩm Giai Nghi chững trạc, còn anh thì tinh nghịch, trẻ con. Theo cảm nhận của cá nhân mình, tuy mình thấy tiếc cho cuộc tình của họ nhưng mình cảm thấy như vậy là hợp lý. Ông trời luôn cho ta những cái phi lý để nó hợp lý. Hai con người không thể đến bên nhau bởi vì họ khác xa nhau, không phải vì 3cm chiều cao mà là họ không thuộc về nhau. Họ là hai thế giới khác nhau và hai thế giới đó không thể hòa làm một được. Có những con người yêu nhau như thế, nhưng có đến được với nhau không thì lại là chuyện khác.

Kết thúc câu truyện là lúc Thẩm Giai Nghi lấy chồng. Không phải người trong bọn họ mà là một người khác. Một người đàn ông chững trạc, một chỗ dựa vững chắc cho cô. Không khóc, cũng không buồn, mà là những nụ cười rạng rỡ. Những kỷ niệm đẹp về một thời cùng theo đuổi cô gái mà mình yêu.

Đọc xong quyển sách, mình đã bị nó “ám ảnh” suốt hơn một tuần. Những cảm xúc cứ dâng trào trong lòng một cách khó tả. Bởi nó quá chân thật, quá thuần khiết. Người ta nói thời đẹp nhất chính là tuổi trẻ. Và với Cửu Bả Đao, có lẽ thời gian đẹp nhất của anh chính  là khi cả bọn cùng theo đuổi người con gái mà mình yêu mến. Trong lòng tôi cứ dâng trào, vừa cảm thấy nuối tiếc cho một tình yêu đẹp, vừa thấy đâu đó có bóng dáng của mình trong đó. Đó chính là tuổi trẻ. Người ta nói tuổi trẻ cứ yêu đi, cứ nghĩ đi và cứ làm đi. Hãy nghĩ hết mình, làm hết sức, và yêu bằng tất cả trái tim.

Không thể dùng từ ngữ nào để có thể diễn đạt được cảm xúc của tôi khi đọc xong quyển sách này. Chỉ có thể nói đó là một quyển sách hay, bởi lẽ tôi không phải là một người giỏi về việc viết văn cho lắm. Truyện có cốt truyện nhẹ nhàng, xen lẫn một số chi tiết hài hước. Lỗi kể giản dị và theo một trình tự thời gian. Đọc truyện, ta như được là Kha Cảnh Đằng của những năm tháng ấy. Được yêu, được vui, được buồn cùng anh. Chị có thể nói đây là một tác phẩm hay mà bạn không nên bỏ qua.

Sách có trình bày bìa đơn giản, dễ đọc, dễ cầm. Truyện cũng đã được chuyển thể thành phim vào năm 2011 với tựa đề Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi, tên tiếng Anh là You are the apple of my eye. Lại một lần nữa, độc giả lại được đốn tim khi những câu chữ được chuyển thể trên màn ảnh rộng. Phim lại một lần nữa thành công vang vội không chỉ ở Đài Loan mà còn ở nhiều nơi trên thế giới. Các diễn viên trong phim cũng có ngoại hình giống những nhân vật ngoài đời thật đến hơn 70% bởi chính Cửu Bả Đao là đạo diễn của phim. Cũng xin bổ sung thêm đó là chính vì sự thành công của phim quá lớn cùng với sức lan tỏa của nó, Thẩm Giai Nghi cũng bị ảnh hưởng và cô phải tạm chuyển đến nơi khác sinh sống một thời gian.

Đây là một quyển sách hay và phim cũng hay không thua không kém nữa. Bạn nên tìm đọc ngay quyển sách này đi thôi. Theo lời khuyên của mình, bạn nên đọc sách trước rồi hãy xem phim sau bởi vì khi đọc sách, bạn sẽ hiểu sâu hơn về tâm tư, cảm xúc của các nhân vật trong truyện mà thời lượng ngắn ngủi của phim không thể diễn đạt hết được. Phim cũng được lượt bỏ và biến điệu đi nhiều chi tiết để phù hợp với thời lượng ngắn ngủi cũng như hình thức hơn.

Sách được công ty Nhã Nam phát hành và được bán trên toàn quốc, có giá niêm yết trên bìa là 76000đ. Đây là một giá không thấp nhưng theo mình nghĩ, nó xứng đáng bởi lẽ những cảm xúc mà nó mang lại cho người đọc khó có thể mà mua được. Đọc sách xong, hãy xem phim luôn nhé.

Cuối cùng, mình xin gửi đến các bạn bài hát chủ đề trong phim. Bài hát Những năm tháng ấy (tên tiếng Anh là Those years) do ca sỹ Hồ Hạ trình bày cùng với hình ảnh của Thẩm Giai Nghi hiện tại.

 

Những năm tháng ấy. Nguồn : HuXiaVEVO, Youtube

tham giai nghi Thẩm Giai Nghi hiện là giáo viên tại một trường tiểu hoc ở Đài Trung. Nguồn: appledaily.com
Thẩm Giai Nghi hiện là giáo viên tại một trường tiểu hoc ở Đài Trung. Nguồn: appledaily.com

 

Nội dung mình viết còn lủng cũng và khó đọc, mong các bạn thông cảm, các bạn hãy tìm mua quyển sách này về đọc và cùng chia sẻ cảm nhận với mình nhé

3 Responses

    1. Truyện này là tự truyện của chính tác giả. Ông ấy kể lại cuộc đời thật của mình ấy. Khi được chuyển thể thành phim, nó quá nỗi tiếng đến nỗi Thẩm Giai Nghi phải tạm lánh mặt.
      Tuổi trẻ thì nông nỗi lắm. 🙂

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang