Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng

Hôm trước tình cờ vào lại facebook của một người quen cũ. Facebook của mình chỉ kết bạn hơn mười người và không theo dõi một ai. Cũng vì hồi trước bị quá nhiều trang fan page nhảm chiếm chỗ trên bảng tin, nên muốn xem ai đó đăng gì cũng không thấy, mình bỏ đề xuất những trang đó, nhưng số lượng những trang fan page thì gần như là vô tận nên mình đã chọn một cách dễ dàng hơn đó là bỏ theo dõi hết tất cả mọi người. Chính vì vậy mà mình hay thỉnh thoảng vào trang cá nhân của ai đó để xem cuộc sống của họ có gì mới mẻ không.

Thật ra mình không có thiện cảm gì mấy với chị ta, nhưng gì hoàn cảnh nên mình mới dính dáng đến chị một thời gian dài, thật ra là mình từng làm thuê cho chị ta và bị bóc lột thôi chứ không có gì đen tối ở đây cả. Sau khi mình ra trường thì mình không gặp lại chị ấy nữa, cả một câu trả lời điện thoại cũng không. Lần cuối cùng mình nhìn thấy gia đình họ đó là lúc đứa con gái đầu lòng của họ chỉ mới chập chững những bước đi đầu đời. Ấy vậy mà hôm trước nhìn lại những hình ảnh và video trên trang cá nhân của chị ấy, đứa con gái ấy đã lớn và xinh đẹp lên rất nhiều. Hoá ra mình đã không gặp họ cũng đã quá lâu rồi. Nhớ hồi nào vẫn còn dự đám thôi nôi của bé, rồi hồi chị ta còn mới có bầu nữa. Vậy mà cô bé ấy đã lớn quá rồi, chợt giật mình. Tất cả mới như ngày hôm qua.

Hồi mình còn nhỏ, những đứa trẻ đồng trang lứa của mình rất ít. Không hiểu sao ở độ tuổi của anh mình thì nhiều vô số kể, họ từng tụ tập chơi đùa ngoài sân vào những buổi chiều. Còn độ tuổi mình thì lại lẹt đẹt có vài người. Năm mình học lớp 6, cả xóm chỉ có 4 thằng đi học vào buổi chiều. Bốn thằng cứ thế mà ì ạch đi học cùng nhau suốt một năm trời. Đã ít rồi, mình lại không quá thân thiết với họ. Có người vì hai bên gia đình có mâu thuẫn nên con cái cũng ít chơi chung, có người thì tính tình không tốt nên mình cũng không chơi cùng. Quanh đi quẩn lại mình chỉ chơi với mấy đứa cháu gần nhà.

Nói là cháu vậy thôi chứ chúng cũng không nhỏ tuổi hơn tôi bao nhiêu. Thời ông sơ chúng tôi từng là anh em ruột với nhau, rồi sau nhiều đời, người kết hôn trễ, người kết hôn sớm, người con cả, người con út. Nên đâm ra chúng nó gọi chúng tôi bằng bác trong khi tôi cũng chỉ lớn hơn chúng nó tầm 5 – 6 tuổi gì đó. Còn cha mẹ chúng nó gọi tôi bằng anh trong khi họ thừa sức đẻ tôi.

Ấy vậy mà quanh đi quẩn lại, nhỏ cháu đã có chồng, một thằng khác giờ thì đang sức trai 18, nó mạnh hơn cả tôi. Nhớ hồi năm tôi thi đại học, thằng bé còn nhỏ xíu, năm ấy chắc nó học lớp 3 lớp 4 gì đó. Tôi nhớ nó còn nhỏ xíu, mặt còn ngơ ngát khi tôi dắt nó vào quán net… để xem điểm thi đại học. Vậy mà quanh đi quẩn lại, giờ nó thành thanh niên rồi. Thoáng qua đã hơn 5 năm, chợt nhìn lại, ờ, tôi cũng tốn gần 5 năm trên đại học chứ có ít đâu.

Có lẽ vì tôi có duyên với lũ trẻ (và cả động vật nữa) nên chúng nó thích tôi lắm. Những cô cậu còn nhỏ xíu hồi đó, còn nói bậy nói bạ mà giờ đây thành những cô cậu thanh niên hết rồi. Trong ký ức của chúng tôi về bọn họ, chỉ có những hình ảnh chúng lúc nhỏ và bây giờ, hoàn toàn không có hình ảnh nào ở giữa những giai đoạn đó. Tôi không thấy chúng lớn lên ra sao, tôi không thấy từng độ tuổi của chúng như thế nào. Đùng một cái, những đứa trẻ tiểu học năm nào giờ thành những cô cậu thanh niên, giờ thành những cô cậu học trò cuối cấp. Đứa thì bỏ học vào đời. Tôi đã làm gì trong suốt hơn 5 năm qua?

Hồi học cấp 3, tôi ở trọ ngoài thị trấn. Hồi đó chỗ tôi ở còn không có nỗi một còn lộ bê tông, lại thêm nhà cũng chẳng khá giả gì để mua xe cho tôi. Mà nếu có mua xe thì tôi cũng không muốn chút nào. Vì ở trọ như vậy mà tôi ít về nhà hơn. Cuối tuần chỉ về nhà vào ngày chủ nhật, lại có khi cả tháng không về. Về rồi cũng chẳng đi đâu chơi. Vì vậy mà tôi cũng không gặp gỡ những đứa trẻ ấy nữa.

Đến khi lên đại học, tôi lại càng về nhà ít hơn. Năm nhất tôi còn về nhà vài lần do còn nhiều thời gian rảnh. Những năm sau đó thì bị công việc làm thêm dí tới tấp. Những năm cuối cùng tôi chỉ còn về nhà vào dịp tết. Tính ra suốt gần 8 năm đó, tôi không gặp mọi người trong xóm, và họ cũng không gặp tôi (dù trước đây cũng không khá hơn bao nhiêu). Vậy nên khi gặp lại tôi, họ cũng bỡ ngỡ vì trong ký ức họ chỉ có hình ảnh về tôi lúc còn nhỏ. Và tôi cũng vậy, ký ức về những đứa trẻ ấy trong đầu tôi chỉ là những hình ảnh của những cô cậu còn bé xíu, mặt mài lem luốc.

Năm 2019 vừa rồi là một năm vô cùng tệ hại đối với tôi. Có lẽ nó sẽ là năm tệ hại nhất trong cuộc đời tôi. Tôi gặp toàn những thứ không ra gì khi đi tìm việc. Rốt cuộc tôi chỉ làm việc được vài tháng rồi trở về ăn bám gia đình hơn nửa năm còn lại. Thất bại hai lần trong cùng một năm với hai kế hoạch làm vì liều dù biết rằng sẽ rất khó để thành công. Cuối cùng là chẳng làm gì cho đến hết năm mà không hay.

Nhiều người đã từng mơ ước về việc du hành thời gian, những chẳng ai làm được điều đó. Vì vốn dĩ thời gian không hề tồn tại. Thời gian chỉ là sự cảm nhận của con người. Đôi khi bạn cảm thấy thời gian như dài đằng đẵng, có lúc lại thấy nó quá nhanh, dù đồng hồ vẫn quay cùng một tốc độ ấy, có chiếc đồng hồ nào gian lận đâu. Và suốt một năm qua, khi tôi chả ra cái tích sự gì, thì một năm trôi qua lại nhanh như một cái chớp mắt.

Hồi tôi không còn gặp lại gia đình chị, sự nghiệp của vợ chồng chị đã bắt đầu xuống dốc từ gần một năm trước. Cửa hàng ế ẩm, họ chả có dư tiền để trả lương cho tôi. Khi chia tay họ, đến giờ họ vẫn còn nợ tôi số tiền lương ấy. Chị thế chấp tài sản, vay mượn này nọ, lấy chỗ này lấp vào chỗ kia. Chị bán hàng trên facebook, bán với cái giá cắt cổ, ép người ta mua hàng, lừa gạt này nọ. Mà ở cái xã hội này, ai mà chả lừa gạt lẫn nhau. Giờ xem lại, chị không còn bán những thứ linh tinh nửa. Lượn một vòng quanh timeline, thấy những bài đăng bán hàng ngày càng ít hơn, chỉ còn lát đát vài khóa học online lừa đảo trên mạng được chị rao bán.

Tính ra cũng hay, chỉ cần lướt qua facebook của một người, ta có thế thấy những gì đã trải qua trong cuộc sống của họ, nếu facebook của họ không phải là một ổ rác bán hàng online. Lướt qua facebook của những người tôi từng gặp ngày trước, giờ họ đẹp đẽ hơn, trông già dặn hơn, có lẽ cũng thành công hơn, còn tôi vẫn mãi là một thằng chẳng ra gì. Có nhiều lý do khách quan lẫn chủ quan khiến tôi tụt lùi so với họ. Tôi mất bốn năm rưỡi để hoàn thành chương trình đại học trong khi họ lại hoàn thành nó trước tôi một năm. Tôi lãng phí thêm một năm trời chẳng ra trò trống gì trong khi có những người đã kiếm được tiền khi học xong cấp 3 hoặc thậm chí sớm hơn. Thời gian trôi qua nhanh như vậy đó, như chó chạy ngoài đồng.

Chớp mắt một cái, đã gần chục năm trôi qua. Chớp mắt một cái, đã có nhiều người trở về với các bụi, đã có nhiều sinh linh ra đời, lại có những đứa trẻ đã trưởng thành.

Mười lăm tỷ năm qua
Từ vạn triệu thiên hà
Bây giờ ta mới tới
Gặp lại em hôm qua

2 Responses

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang