Cửa sổ

Tôi thường nhìn sang cửa sổ phòng đối diện, dần rồi trở thành một thói quen, rồi nó thành cái tật không biết từ khi nào. Đó là chiếc cửa sổ đối diện với cửa sổ phòng khách của tôi, chúng đối diện, chính xác và song song đến từng mi-li-mét. Đó là một khu chung cư y hệt như khu chung cư tôi đang ở, cả hai toà nhà, y hệt nhau và song song nhau hệt như một toà tháp đôi đồ sộ. Chúng giống nhau đến nỗi nó khiến người ta có thể nhầm lẫn toà nhà này với toà nhà khác. Từ lối đi cho tới các hành lang, các căn phòng, tất thảy chúng đều y hệt nhau như một cặp song sinh cùng một trứng. Ngay cả chiếc cửa sổ trước cửa phòng khách của tôi cũng y hệt như chiếc cửa sổ của toà nhà đối diện, chúng giống nhau đến từng chiếc màn cửa, từng con ốc, và chúng quay mặt vào nhau, chính xác đến nỗi nhiều khi tôi cứ ngỡ đó là một bức tường bị tách ra làm hai, một nửa làm bờ tường của tôi, một nửa làm bờ tường của căn phòng bên cạnh. Ngay cả những đồ đạc trong phòng, chúng cũng giống nhau đến từng chiếc bàn, cái ghế. Tôi tự hỏi, có khi nào ngay cả con người ở trong căn phòng đó cũng giống hệt như tôi, không cảm xúc, không bản ngã. Nhưng có một điều khác biệt mà tôi thấy ở căn phòng đó, đó là cái con người mà tôi đang tò mò kia chẳng bao giờ có cái thói quen kỳ lạ là nhìn sang cửa sổ của người khác như tôi.

Dần trở thành một thói quen, rồi như một cái tật, tôi luôn luôn nhìn về phía căn phòng ấy khi vừa từ nơi làm việc trở về. Tôi thường hồi hộp  đợi cho đến khi căn phòng đối diện ấy bật sáng, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Không biết tại sao, mỗi khi nhìn thấy ánh đèn từ phía bên kia cửa sổ sáng lên, một cảm giác ấm áp vô hình tràn vào lòng ngực, xua tan đi bao nhiêu mệt mỏi của một ngày dài. Tôi không biết phía bên kia cửa sổ ấy là ai, chỉ cần biết căn phòng ấy sáng đèn, nghĩa là trong căn phòng ấy có người, và tôi cảm thấy an tâm.

Có lẽ là do sự trùng hợp, một sự trùng hợp một cách không thể nào giải thích được. Căn phòng đối diện ấy, luôn luôn sáng đèn mỗi khi tôi vừa từ chỗ làm về, không sớm hơn mà cũng không muộn hơn, luôn luôn là một lúc khi tôi đứng trước cửa sổ rồi nhìn sang bên ấy. Có lẽ con người đang ở trong căn phòng bên ấy cũng đang làm một công việc như tôi, giống hệt như tôi, rồi cũng trở về nhà cùng một lúc với tôi, nhưng lại về tới nhà sau tôi một vài phút.

Có nhiều hôm, tôi trở về muộn, tưởng chừng như căn phòng bên cạnh đã sáng đèn từ rất lâu rồi, nhưng nó vẫn im lìm nằm đó, xen kẽ với những ô cửa sáng đèn và những ô cửa cũng đang đóng kín trong bóng tối như ô cửa ấy. Ngỡ như chủ nhân của căn phòng ấy đã đi một nơi khác, hoặc là chúng tôi đã không còn tình cờ bật đèn lên cùng một lúc nữa, nhưng một lát sau, ô cửa sổ đối diện lại sáng ánh đèn. Một lần khác, tôi lại về nhà sớm hơn mọi khi, nhưng cái thói quen nhìn sang cánh cửa sổ của toà nhà đối diện vẫn không hề thay đổi, tôi nhìn sang ô cửa sổ đang mờ mờ trong bóng tối, xen lẫn giữa những ô sáng màu vàng vàng. Tưởng chừng như nó vẫn tiếp tục tối như thế, nhưng rồi nó lại tiếp tục sáng đèn, ngay sau khi tôi vừa đứng trước cửa sổ. Không hiểu sao, một cảm giác khó tả nào đó đã len lỏi trong tôi mỗi khi ô cửa sổ ấy sáng lên, dù chỉ là một ô cứa ổ lúc nào cũng đóng kín, dù chỉ là lúc nào cũng chỉ nhìn thấy chiếc màn khép hờ phía sau tấm kín. Và tôi luôn luôn hồi hộp, bất an trước khi nhìn thấy ánh đèn phát ra từ cánh cửa sổ toà nhà đối diện, dù tôi không biết phía sau cánh cửa ấy có gì.

Có lẽ ở căn phòng bên đó, có một gia đình với đầy đủ các thế hệ cùng sống với nhau như những nhà hàng xóm cạnh tôi. Cũng có thể trong căn phòng ấy là một gã đàn ông độc thân nào đó, có một công việc y hệt như tôi, sáng thức dậy chỉ sau tôi vài phút, tối lại trở về sau tôi vài phút, lúc nào cũng vậy, chỉ sau tôi một vài phút. Nhưng có một điều ở gã đàn ông đó khác với tôi, đó là gã chẳng bao giờ mở cánh cửa sổ kia và nhìn sang cánh cửa sổ đối diện. Căn phòng ấy, tôi chỉ muốn nhìn thấy con người trong đó dù chỉ một lần.

Mỗi sáng thức dậy, tôi lại nhìn sang cánh cửa ấy trước khi đi làm, có lẽ con người ở trong căn phòng ấy vẫn còn đang ngủ, có lẽ người đó có một công việc gần nhà hơn tôi. Lúc nào cũng vậy, khi thức dậy, tôi chỉ biết con người đó đang vẫn còn say ngủ, khi tối đến, con người ấy vẫn chưa về nhà, lúc nào cũng vậy, là một sự vắng vẻ, là một sự chậm trễ một chút xíu, là một sự khép hờ đến bất an. Con người bên căn phòng ấy, tôi chưa từng nhìn thấy dù chỉ một lần.

Mãi một thời gian rất dài sau đó, cánh cửa sổ nhỏ phía đối diện ấy mới được mở, dù chỉ là một vài khoảnh khắc, nhưng nó lại đem đến cho tôi một cảm giác khó tả vô cùng. Tôi nhìn thấy phía sau cánh cửa ấy, tôi nhìn thấy cái bàn, cái ghế, thấy những món đồ trang trí trên kệ, thấy những quyển sách dù ở rất xa, nhưng tôi có thể nhận ra được tựa đề của những quyển sách ấy. Chỉ vẻn vẹn như thế, một thời gian dài sau đó, tôi vẫn không hề thấy gì ngoài những thứ tĩnh vật đó. Có lẽ căn phòng bên cạnh đã có chủ mới, một người có thói quen hơi khác với người cũ, cũng có lẽ căn phòng ấy vẫn là con người ấy, nhưng đã có thêm một người có thói quen hơi khác với người chủ của căn nhà đó, nhưng cũng có thể trong căn phòng ấy vẫn là con người đó, chỉ đơn giản là cái người mà tôi không biết đó là ai bên đó chỉ muốn mở cửa sổ ra cho mát mà thôi.

Lại một thời gian rất dài sau đó nữa tôi mới thấy được chủ nhân của căn phòng đó. Đó là một cô gái, không nhiều hơn mà cũng không ít hơn, chỉ có một cô gái trong căn nhà đó. Lại một thời gian dài nữa, cũng vẫn chỉ là cô gái đó. Tôi nhìn thấy cô ngồi đọc sách, tôi nhìn thấy cô đi trong phòng, tôi nhìn thấy cô đang hát líu lo một bài hát nào đó trông quen lắm. Tôi nhìn thấy cô làm mọi thứ, thấy cô vui, thấy cô buồn, thấy cô cười, thấy cô khóc, chỉ qua hai chiếc khung cửa sổ.

Trông cô vẫn còn trẻ, áng chừng cô chỉ hơn hai mươi. Có lẽ cô vẫn chưa có chồng, tôi vẫn chưa nhìn thấy ai khác phía bên kia cánh cửa ngoài cô cả. Có lẽ cô đang yêu ai đó, tôi nhìn thấy môi cô đang cười khi nghe điện thoại của một ai đó. Tôi cũng nhìn thấy mắt cô đang khóc cũng khi đang nói chuyện điện thoại của một ai đó. Có lẽ cô đang vui, đang buồn, hay chỉ đơn giản là cô nhìn cuộc đời với ánh mắt khác hơn ánh mắt mà tôi đang nhìn cuộc đời này.

Tôi bắt đầu thường xuyên nhìn sang khung cửa ấy nhiều hơn trước kia, cho dù nó đóng kín hay đang mở, chỉ cần thấy bên kia có ánh đèn, nghĩa là cô đã ở trong đó, dù cô đang khóc hay đang cười, dù cô đang vui hay đang buồn, tôi chỉ cần biết cô ở đó, tôi chỉ cần biết là cô đang ở một nơi an toàn. Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô, nhìn thấy làn tóc dài có chút gợn sóng, nhìn thấy ánh mắt đôi khi đượm lên một vẻ ưu buồn, nhìn thấy bờ môi mỏng không son không phấn nhưng vẫn ánh lên một sắc hồng quyến rũ. Tôi muốn nhìn thấy con người ở phía bên kia cánh cửa kia nhiều hơn, và cũng rất muốn con người nhỏ bé ấy cũng nhìn thấy gã đàn ông này một lần.

Có một lần, có lẽ cô đã có thể nhìn thấy tôi phía bên kia cử sổ. Tôi thấy cô đang nhìn về phía tôi, có lẽ cô cũng đang nhìn về phía cánh cử sổ phía trước mặt, song song đến kỳ lạ này. Nhưng khi vừa nhìn thấy như thế, cô đã quay trở vào. Cô không nhìn thấy tôi, cô không thấy  con người kỳ lạ này. Nhưng nếu cô không quay vào thi đã sao. Phía bên kia cử sổ của cô, cũng là hàng tá những ô cửa sổ chi chít ánh đèn khác, một cánh cửa sổ đối diện trước mặt với một gã đàn ông trong đó thì đã là gì. Chỉ là một gã đàn ông trong căn phòng như bao gã đàn ông khác trong căn phòng của họ. Vì cô đâu có cái thói quen quái lạ là nhìn về phía căn phòng đối diện như tôi, vì cô đâu có khao khát được nhìn thấy con người ở trong đó như tôi. Tôi chỉ là một gã hàng xóm như bao gã hàng xóm khác cũng như cô cũng chỉ là một cô hàng xóm như bao cô hàng xóm khác. Chỉ có điều gã hàng xóm này không có suy nghĩ giống như cô.

Nhưng sau đó cánh cửa phía bên kia lại khép kín một lần nữa, im lìm, vắng lặng đến nghẹt thở. Hàng tá những câu hỏi khác lại hiện lên trong đầu tôi. Có lẽ căn nhà ấy đã đổi chủ mới, cũng có lẽ căn nhà ấy có thêm một thành viên mới không thích mở cửa sổ nữa thôi. Tôi vẫn nhìn về phía ấy thường xuyên như từ trước tới giờ. Căn phòng ấy vẫn luôn sáng đèn sau tôi một vài phút, con người trong phòng ấy vẫn luôn thức dậy sau tôi một vài phút. Con người trong căn nhà ấy có lẽ vẫn là cô. Có lẽ cô vẫn đang đi đi lại lại, vẫn đang ngồi đọc sách, vẫn đang hát, đang cười, vẫn trò chuyện, nói cười qua điện thoại. Có lẽ mắt cô cũng thường rơi lệ khi nghe đến một điều gì đó, nhưng dù sau tôi cũng không muốn thấy cô khóc một chút nào.

Tôi chỉ có thể tưởng tượng rồi tự cho rằng cô vẫn còn đó. Phía sau cánh cử ấy, tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng cô vẫn đang làm những công việc mà cô đang làm dù có thể cô đã không còn ở đó nữa. Tôi vẫn thường xuyên nhìn sang cánh cửa phía bên ấy, lâu dần đã trở thành một cái tật, Có lẽ một người nào đó trong toà nhà đối diện vẫn thường nhìn thấy tôi đứng như một pho tượng bên cánh cửa sổ rồi bào rằng cái thằng cha bên ấy có vấn đề. Cũng có thể bên ấy cũng có một ai đó thường đứng bên cửa sổ rồi nhìn vào một nơi nào đó phía bên này giống như tôi. Nhưng tôi chẳng biết và cũng chẳng thấy, vì có bao giờ tôi nhìn vào một ô cửa nào khác ngoài ô cửa sổ phòng đối diện đâu.

Tôi lại trở lại với cuộc sống như trước kia, vẫn đi làm việc, vẫn từ chối các buổi hội hè, nhưng không phải đề về nhà rồi nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ nữa. Tôi đã ít nhìn sang bên ấy hơn, vơi dần, vơi dần rồi hình như tôi chỉ nhìn qua nó một cách tình cờ. Cô vẫn là một người xa lạ, và tôi không có lý do gì để muốn biết một người xa lạ đang làm gì, hay vô lý mà yêu cầu con người xa lạ ấy nhìn sang đây một lần. Cô đã trở thành một con người xa lạ đối với tôi dù trước giờ cô vẫn chỉ là một con người xa lạ. Tôi đi lại trong phòng, tôi đọc sách, tôi nói chuyện điện thoại với người thân, bạn bè. Tôi làm mọi thứ y như một con người bình thường, không còn nhìn sang phía bên kia một cách cố tình kỳ lạ như vậy nữa, nhưng cũng không thèm khép màn cửa lại mỗi tối nữa.

Cánh cửa phía bên kia vẫn tiếp túc đóng kín, giờ đây tôi nhìn chúng một cách vô tình dù đôi lúc, tôi trong đầu tôi vẫn dấy lên một ý nghĩ rằng mình sẽ nhìn vào nó thêm một chút nữa. Cánh cửa vẫn sáng đèn như mọi khi, và vẫn đóng chặt như mọi khi. Tôi nhìn lướt qua ô cửa ấy một cách vô thức rồi lẫng thẫng bước vào. Trong khoảnh khắc cuối cùng của ngày, dường như tôi đã nhìn thấy cô đã mở cửa, tôi đã nhìn thấy cô đang nhìn về phía tôi. Tôi không biết cô có nhìn thấy tôi vào lúc ấy như tôi đang nhìn thấy cô dù chỉ là một chút hình ảnh cuối cùng trước khi ánh mắt của tôi quét sang một nơi khác, nhưng nếu tôi là cô, tôi sẽ nán lại thêm một chút nữa, để xem gã đàn ông kia có phải đang nhìn mình hay không.

12 Responses

    1. Dẫu biết là ăn cắp ý tưởng nhưng mà không có từ nào thích hợp hơn là Yesterday cả. Thành thật xin lỗi bác. 🙁

    1. Em xin cám ơn anh đã quá khen. Nhưng mà mấy cái truyện lặt vặt này có ai thèm đọc đâu mà in sách. Cũng muốn in sách lắm chứ, nhưng thấy nó chưa đủ tiêu chuẩn anh ạ.

      1. thế ah. em thích kiểu viết truyện ngắn của ai nhất ?

        truyện này đọc cũng hay về mặt ý tưởng, em viết mà chưa chỉnh sữa thì phải, có nhiều chỗ hơi thừa như đoạn 1 với đoạn 2 chỗ thói quen với thành tật ấy. Những từ như “có lẽ” hay “có thể” nên hạn chế sử dụng. Và để nhân vật hành động nhiều hơn.

      2. Thật ra thì em không thích kiểu viết của ai hết (cũng không ghét).
        Do không có thời gian nên chỉ viết rồi đăng lên thôi, không có xem lại nên mắc lỗi tùm lum hết, đến khi đọc lại thì thấy nó còn dỡ quá.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Lên đầu trang