Chiếc xe đạp màu xanh
Thật buồn khi yêu một người mà không được đáp lại, nhưng sẽ buồn hơn nếu yêu một ai đó mà không bao giờ tìm thấy lòng can đảm để cho người ta thấy được tình cảm của mình.
Ngày mùng 8 tháng 3, gặp ở hành lang dãy nhà ba tầng mình bắt đầu biết bạn. Một chiều đang đứng cổng trường, bạn đi qua, một chiếc áo ca rô, một chiếc xe đạp màu xanh, một dáng người cao gầy và một nụ cười rất khẽ. Mình bắt đầu lo sợ, lo sợ rằng trái tim mình sẽ phải rung lên mỗi khi gặp, dù mình và bạn chỉ là hai người xa lạ.
Ngày 26 tháng 3, bạn đang say sưa kể truyện ma cho lũ con gái trong lớp. Mình lặng lẽ bỏ đi. Mình không sợ truyện ma, mà sợ phải ngồi đối diện với bạn, nghe bạn nói cho mọi người mà không phải cho mình. Thời gian lặng lẽ trôi, mình lặng lẽ với những ý nghĩ của mình về bạn, để biết mình và bạn vẫn là hai người xa lạ.
Lớp 11, đầu năm, trường tổ chức đá bóng. Cùng đứa bạn thân tung tăng đi vô lớp và mình bắt gặp ánh mắt của bạn. Ừ, bạn bảo mình phải làm sao đây? Vì bạn chỉ nhìn mình mà không nói gì. Vì mình chỉ lặng lẽ bước qua mà không dám quay đầu nhìn lại. Cuối năm, bạn bận rộn với việc thi cử, chia tay bạn bè. Rồi bạn đi. Mình không còn nhìn thấy bạn nữa, và mình nhận ra rằng chúng ta vẫn chỉ là hai người xa lạ. Bạn có biết rằng mình rất nhớ bạn không? Mình đã ước mong một lần nữa được nhìn thấy bạn. mình yêu màu xanh, cái màu xanh hy vọng ấy. Từ bao giờ bạn đã là khoảng trời xanh trong tim mình rồi. Và rồi một ngày, điều ước của mình trở thành sự thật, khoảng trời xanh của mình đã xuất hiện. Vẫn chiếc áo ca rô, vẫn chiếc xe đạp màu xanh và dáng người quen thuộc. Bạn đi qua mình. Lần này mình biết mình và bạn vẫn chỉ là hai người xa lạ mà thôi, nhưng mình sẽ không buồn. Nhất định rồi. Chỉ cần khoảng trời ấy mãi xanh trong tim mình.
Nguồn: Quick & Snow
Ko nhầm thì đây là 20 yc hay nhất Q&S dịp kỷ niệm 10 năm đầu (cách đây khoảng 10 năm). Ngày xưa nghe suốt, cũng kiếm đc khá nhiều views blog vì chủ đề này.
Một thời đã xa
Chương trình này đã lâu rồi không còn phát sóng. Mà sao ông NAD đóng blog rồi???
Chính cmn xác. Giờ người ta bỏ thời gian cho Facebook, youtube các thứ, không còn bỏ thời gian để chia sẻ và lắng nghe những tâm sự nữa.
Một ngày nào đó có cảm hứng, anh viết về mưa đi anh.
Viết về những cảm xúc thì có lẽ một thời gian sau mới biết được, hiện giờ cuộc sống của anh đang gặp một vài vấn đề nên hơn 2 năm nay toàn viết linh tinh cho có bài. Nhưng chắc chắn trong vài tháng tới blog sẽ có nhiều bài hay trở lại.
Chú Thân viết về cuộc sống thiệt của chú đi ;;)
Khi người ta Sướng rồi người ta mới tự hào kể về cái Khổ mà người ta từng trải qua. Giờ em đang ở giai đoạn 1. 🙂